Thập niên 90: Phát tài ở Thượng Hải [Đạn mạc]

Chương 13

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lúc này Diệp Vi nghiêm túc suy nghĩ: “Ngày mai là ngày giáp Tết, con mua thêm hai món đi, xem có sườn không, làm món chua ngọt, rồi mua thêm một con cá vược, hấp ăn…”

Sau khi gọi món, Diệp Vi lại hỏi, “Con có đủ tiền không? Chị đưa con một ít nhé.”

“Đủ rồi đủ rồi, chị mới đưa con ba mươi tệ hai hôm trước, vẫn còn một nửa.” Diệp Phương vội vàng xua tay, khi chuẩn bị ra ngoài thì như chợt nhớ ra, nói, “À đúng rồi.”

Diệp Vi ngẩng mắt nhìn, thấy cô bé đưa tay chỉ về phía phòng của Diệp Binh, khẽ giọng nói: “Anh hai đang làm bài tập trong phòng.”

Diệp Vi cười: “Được.”

Diệp Phương cũng mím môi cười, khi ra ngoài tiện tay đóng cửa phòng lại.

Nghe tiếng lõi khóa “tách” một cái, Diệp Vi lại ngả người ra sau nằm xuống, nhưng chưa đầy hai giây, cô bỗng linh quang chợt lóe, bật người ngồi dậy.

Đúng vậy!

Hôm nay là ngày hai mươi bảy tháng một, chứng nhận mua cổ phiếu phát hành đến giờ mới được chín ngày, cho nên việc chứng nhận mua cổ phiếu cuối cùng phát hành bao nhiêu bản, tỷ lệ trúng thưởng bao nhiêu, một bản có thể kiếm được bao nhiêu tiền đều là chuyện của tương lai.

Trước khi chứng nhận mua cổ phiếu ngừng phát hành, những thông tin tương lai này đều không thể được xác nhận.

Nhưng “chứng nhận mua cổ phiếu bán ế ẩm” thì khác, nó là chuyện đang xảy ra, hơn nữa tin tức này dường như chưa lan truyền, ít nhất là các công nhân viên của nhà máy cơ khí đều không biết chuyện này, trong mắt họ, chứng nhận mua cổ phiếu tệ nhất cũng có thể bán ra cả chục triệu bản.

Trước đây cô chưa từng quan tâm đến tin tức về chứng nhận mua cổ phiếu, về lý thuyết mà nói, cô “đáng lẽ” cũng không nên biết chuyện này, nhưng những dòng chữ kia lại nói năng chắc nịch, vô cùng quả quyết.

Đương nhiên, vì nhà máy từ lâu đã đặt các loại báo, công nhân viên các phòng ban của nhà máy mỗi ngày sau khi đi làm việc đầu tiên không phải là bắt tay vào công việc, mà là pha trà đọc báo.

Vì vậy, có khả năng báo chí đã đăng thông tin liên quan, nhưng họ nhìn thấy mà không để ý, chỉ tiềm thức của Diệp Vi đã ghi nhớ lại, và biến thành dòng chữ.

Nhưng nếu báo chí không đăng tin liên quan thì sao? Liệu có thể chứng minh những dòng chữ này không phải xuất phát từ sự tưởng tượng của cô không?

Nghĩ đến đây, Diệp Vi phấn chấn hẳn lên.

Cô đã quyết định, ngày mai sau khi đi làm cô sẽ đến phòng đọc sách một chuyến, lật xem mấy tờ báo cũ gần đây, xác định xem báo chí có đăng thông tin liên quan hay không. Nếu báo chí không đăng tin, cô có thể gọi điện đến đài phát thanh và truyền hình, hỏi xem đài có từng đưa tin liên quan hay không.

Giả sử đều không có, cô có thể tiến hành bước tiếp theo, đến ngân hàng và phòng giao dịch công ty chứng khoán chịu trách nhiệm bán chứng nhận mua cổ phiếu, xem tình hình kinh doanh chứng nhận mua cổ phiếu rốt cuộc thế nào.

1.Nếu chứng nhận mua cổ phiếu bán không chạy, Diệp Vi cảm thấy độ tin cậy của nội dung dòng chữ ít nhất cũng phải chín mươi phần trăm, có lẽ cô có thể đầu tư thêm chút tiền để đánh bạc lớn một ván.

Ngược lại, nếu tình hình kinh doanh chứng nhận mua cổ phiếu tốt, cô sẽ phải dành thời gian đến bệnh viện một chuyến, trong một ngày liên tiếp nhìn thấy những dòng chữ giả mạo với giọng điệu khác nhau …

Chứng bệnh tâm thần của cô quả thật hơi nghiêm trọng rồi.

Ngày hôm sau khi Diệp Vi đến văn phòng, những người khác đều đã đến rồi, đang tụm lại với nhau bàn tán về kết quả của vụ gây rối hôm qua, không khí trông còn nặng nề hơn hôm qua.

Diệp Vi không tham gia trò chuyện, nhưng sau khi ngồi xuống cũng hơi khó tập trung, vì vậy sau khi xử lý xong công việc đang làm, cô liền tìm cớ đi đến phòng đọc sách.

Phòng đọc sách ở tầng một, để thuận tiện cho công nhân phân xưởng đến mượn sách báo, cửa mở ra phía ngoài. Ở lối vào có một cái bàn dài, bên trong có một người phụ nữ trung niên đang ngồi đan len.

Nghe thấy động tĩnh, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy là Diệp Vi liền vội cười nói: “Là cô kế toán Diệp đấy à, hôm nay cô đến có việc gì?”

“ Tôi muốn tra cứu một số thứ.”

Vừa nói cô ta vừa đứng dậy từ phía sau bàn: “Tra cái gì thế? Có cần giúp không?” Cô ta vừa nói vừa đứng dậy từ phía sau bàn,

“Không phải thứ gì quan trọng lắm đâu, tôi tự tra là được rồi.”

Nghe Diệp Vi nói vậy, đối phương dừng bước, không đi theo vào. Diệp Vi thì đi vòng qua hai cái bàn dài ở giữa phòng đọc sách, đi đến trước một dãy giá sách dựa tường bên trong.

Hai tầng trên của dãy giá sách này bày báo chí và tạp chí, còn xuống dưới thì toàn bộ là báo, vì báo không thể dựng đứng như báo chí và tạp chí, nên đều được xếp chồng lên nhau theo từng loại, và càng lên trên thì ngày tháng càng gần.

Điều này cũng tiện lợi cho Diệp Vi, cô không cần phải mất thời gian tự tay phân loại nữa, chỉ cần chọn một hướng và lật từng tờ một là được.

Nhưng số lượng báo thật sự không ít, dù Diệp Vi không cần đọc từng chữ từng câu, khối lượng công việc cũng không hề nhỏ, vì vậy cô đứng đó suốt hơn một tiếng đồng hồ.

Thập niên 90: Phát tài ở Thượng Hải [Đạn mạc]

Chương 13