"Họ có khi còn mong chúng ta xin nghỉ phép ấy chứ, xin nghỉ phép có thể tính ít lương đi mà," Chu Vinh cười khẩy nói, "Với lại hồi thị trường chứng khoán sôi động trước đây, mấy vị lãnh đạo trong nhà máy ai nấy cũng xông xáo hơn chúng ta, bây giờ Thâm Quyến sắp phát hành chứng nhận mua cổ phiếu, cô nghĩ họ có thể nhịn được mà không đi à?"
Nghe xong lời hai người, Tôn Thục Lan nói: "Cũng đúng."
"Đi Thâm Quyến á?"
Buổi trưa về đến nhà, Diệp Vi nói với Diệp Binh và Diệp Phương về dự định đi Thâm Quyến, hai người nghe xong đều ngạc nhiên ra mặt, "Sao tự nhiên lại muốn đi Thâm Quyến vậy?"
Vừa hỏi xong, Diệp Phương liền nhớ ra, "Vì chuyện Thâm Quyến phát hành chứng nhận mua cổ phiếu à?"
Diệp Vi gật đầu nói: "Có lý do này."
“Chị đi một mình ạ?” Diệp Binh hỏi, “Hay là em đi cùng chị nhé? Chiều nay em sẽ đến nhà máy xin nghỉ.”
Sau khi thi đại học xong, Diệp Binh chưa kịp nghỉ ngơi hai ngày đã bắt đầu tìm việc. Vừa hay có một nhà máy kem tư nhân gần đó đang tuyển nhân viên thời vụ, cậu nhận được tin liền nhanh chóng đến đăng ký và thuận lợi qua phỏng vấn để được nhận vào làm.
Công việc ở nhà máy kem khá vất vả, nhưng có một điểm tốt là bên trong rất mát mẻ, nên Diệp Binh rất hài lòng với công việc này, ngày nào đi làm cũng rất tích cực.
“Thâm Quyến xa lắm, chị đi chuyến này ít nhất cũng phải một tuần. Em không sợ khi trở về nhà máy không còn vị trí cho em sao?”
Nhà máy kem có tính thời vụ rất cao, chỉ mùa hè mới cần nhiều công nhân, nên nhà máy có rất ít công nhân chính thức. Để công nhân thời vụ yên tâm làm việc, điều kiện họ đưa ra cũng không tệ.
Đặc biệt vào thời điểm này, giá điều hòa rất đắt, đừng nói là tư nhân, ngay cả những nhà máy quốc doanh quy mô lớn cũng hiếm khi trang bị điều hòa trong phân xưởng. Vì vậy, các phân xưởng ở các đơn vị khác vào mùa hè đều nóng như lò hơi, chỉ có nhà máy kem là mát mẻ.
Tổng thể mà nói, dù là nhà máy tư nhân, nhưng công việc thời vụ ở nhà máy kem vẫn rất “hot”.
Nhà máy đang vào mùa bận rộn, Diệp Binh mở miệng ra đã là xin nghỉ một tuần. Mà bên ngoài có biết bao nhiêu người muốn vào làm công nhân thời vụ, nghĩ cũng biết lãnh đạo nhà máy sẽ lựa chọn thế nào.
Diệp Binh hơi tiếc công việc, nhưng nghĩ đến quãng đường xa xôi đến Thâm Quyến, cậu nghiến răng nói: “Cùng lắm thì em về lại tìm công việc khác vậy.”
Diệp Vi cười, nhưng nói: “Không cần đâu, người trong phòng của chị đều đi Thâm Quyến cả, chị đi cùng họ, vấn đề an toàn sẽ không có gì đáng lo. Phương Phương sắp bắt đầu học phụ đạo ở trường, em ở nhà cùng con bé, cũng có người trông nom.”
Sống trong khu gia thuộc thì mọi thứ đều ổn, nhưng có một điều, nhà họ Ngô ở cạnh có hai người đàn ông.
Tuy cha con Ngô Hưng là những kẻ đạo đức giả, bình thường nhìn không giống lũ háo sắc, nhưng lòng phòng bị vẫn phải có. Diệp Vi không dám để Diệp Phương ở nhà một mình.
Diệp Binh đã trưởng thành, biết ý của Diệp Vi, không nhắc đến chuyện cùng đi Thâm Quyến nữa, mà vỗ n.g.ự.c nói: “Chị cứ yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Phương Phương.”
Ba người bàn bạc xong chuyện sắp tới, buổi chiều đi làm, Diệp Vi mang theo những tài liệu cần thiết để làm biên phòng chứng.
Làm biên phòng chứng chủ yếu có ba quy trình. Đầu tiên cần đơn vị tiến hành thẩm tra chính trị. Nếu không phải là công nhân viên chức của đơn vị quốc doanh, thì cần đến ủy ban phường làm thủ tục.
Sau khi đơn vị thẩm tra thông qua, cơ quan công an sẽ kiểm tra lại tài liệu. Không có vấn đề gì, cục công an mới cấp chứng nhận.
Toàn bộ quá trình này, nếu suôn sẻ thì ba năm ngày, nếu không suôn sẻ kéo dài mười ngày nửa tháng cũng là chuyện bình thường.
Người trong phòng làm việc của Diệp Vi xem như là nhanh nhẹn. Buổi sáng họ đã tìm hiểu những tài liệu cần thiết, buổi chiều đã chuẩn bị xong. Vì họ là những người đầu tiên nộp tài liệu, nên tốc độ xét duyệt của nhà máy rất nhanh.
Thứ nhất, họ không phải là công nhân cũ, thì cũng là con em công nhân viên chức như Diệp Vi, tình hình cá nhân nhà máy đều rất rõ ràng, không cần thời gian để kiểm tra lại; thứ hai, lãnh đạo nhà máy đều đã thấy tin tức, đã sớm dự đoán được việc mọi người đổ xô về Thâm Quyến, cũng không định cố ý gây khó dễ, nên tốc độ tự nhiên được đẩy nhanh.
Trước khi tan sở ngày hôm đó, tài liệu đã được gửi đến đồn công an khu phố.
Tối ăn cơm xong, Diệp Vi lại tìm Trương Giang Minh và Dương Thiến, hỏi họ có muốn cùng đi Thâm Quyến không.
Trương Giang Minh đồng ý ngay lập tức. Tháng bảy cậu ta không đi làm được mấy ngày. Ngoài việc đi xem nhà cùng Diệp Vi và Dương Thiến, rồi thỉnh thoảng ghé công ty chứng khoán, thời gian của cậu ta cơ bản đều lãng phí ở các vũ trường và tiệm trò chơi điện tử, mỗi ngày đều rảnh rỗi đến phát hoảng.
Nhưng gần đây, hai nơi này cậu ta không còn dám đến nhiều nữa.
Cũng không biết là chuyện gì, trước đây cậu ta không cảm thấy mình được nhiều người quan tâm đến thế, nhưng gần nửa tháng nay, mỗi lần cậu ta đến hai nơi này, đều có các cô gái đến bắt chuyện.