“ Tôi đi cùng các cô đi, góp thêm người. Cô mang đủ chứng minh thư không?”
“Đủ.”
Để tránh phiền phức, Diệp Vi không tìm người trong nhà máy mượn chứng minh thư, mà nhờ Diệp Binh tìm đồng nghiệp ở nhà máy kem thuê với giá năm tệ một ngày.
Vì có tiền nhận nên trong số đồng nghiệp của Diệp Binh có không ít người sẵn lòng cho mượn chứng minh thư.
Cuối cùng, người bằng lòng giúp xếp hàng không chỉ có Trần Linh mà còn có Chu Vinh và Đinh Bảo Vệ.
…
Thật ra thông báo liên quan đến việc tăng thêm phiếu rút thăm đã được thông báo bằng hình thức phát thanh tại hiện trường vào tối hôm qua, khi mọi người đi tuần hành, nhưng lúc đó ai nấy đều đang xúc động nên không nhiều người nghe thấy.
Hơn mười một giờ đêm, bản tin tối của đài truyền hình Hương Cảng lại đưa tin về chuyện này một lần nữa, lần này số người nhận được thông tin nhiều hơn, nên từ rạng sáng đã có người đến các điểm bán hàng xếp hàng.
Nhưng nhiều người hơn lại không nghe thấy cả đài phát thanh trên phố lẫn tin tức của đài truyền hình Hương Cảng, lại vì mấy ngày bôn ba thân tâm mệt mỏi, ngủ một giấc đến khi trời sáng rõ mới ra ngoài.
Mấy người Diệp Vi được coi là nhận tin tương đối sớm, trước đó họ lại đã khảo sát địa điểm, dù cho chắc ăn mà phải thay đổi điểm bán hàng, cũng có thể nhanh chóng tìm được một nơi tương đối hẻo lánh, ít người hơn.
Vì vậy, khi đến điểm bán hàng, vị trí của họ được coi là khá phía trước.
Và vì thành phố đã rút kinh nghiệm từ hai ngày trước, lần này không chỉ sắp xếp cảnh sát duy trì trật tự, mà còn tổ chức nhân viên các cơ quan đơn vị trong thành phố đến giám sát, để tránh tái diễn hiện tượng gian lận.
Vì vậy, ngày hôm nay so với hai ngày trước thì trật tự hơn nhiều, hàng người di chuyển nhanh hơn, cũng không còn xảy ra tình trạng điểm bán hàng thông báo chứng nhận mua cổ phiếu đã bán hết chỉ sau một thời gian ngắn mở bán.
Xếp hàng gần hết buổi, khoảng ba giờ chiều, cuối cùng lại đến lượt mấy người Diệp Vi.
Họ cầm tiền và chứng minh thư, mỗi người mua số lượng tương đương một trăm phiếu rút thăm, tức là mười chứng nhận mua cổ phiếu. Trong đó, Diệp Vi và Trương Giang Minh mỗi người mua hai mươi chứng nhận, còn mười chứng nhận là Chu Vinh tự mua.
Trong lúc xếp hàng, Chu Vinh suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định nghiến răng, mua thêm một trăm phiếu rút thăm nữa. Còn tiền mua phiếu thì là mượn của Đinh Bảo Vệ.
Tóm lại, sau hai lần, Diệp Vi tổng cộng mua được hai trăm năm mươi phiếu rút thăm, không phải là nhiều, nhưng cô thấy cũng đủ rồi, nên không đi mua chứng nhận mua cổ phiếu đã bị thổi giá cao nữa.
Sáng hôm sau, ba người Trần Linh đi ga xe lửa mua vé, còn Diệp Vi thì cùng Trương Giang Minh đến khu công nghiệp gần đó.
…
Trước khi đến Thâm Thị, Diệp Vi không biết nhiều về thành phố này, chỉ biết nó phát triển rất nhanh sau cải cách mở cửa, nhà máy mọc lên san sát, lương rất cao.
Thời điểm này, hầu hết các thành phố nội địa có mức lương trung bình chỉ khoảng hai ba trăm tệ, Thượng Hải được coi là cao, năm nay cũng chỉ mới dần tăng lên ba trăm năm sáu chục, nhưng ở Thâm Thị, chỉ cần chăm chỉ chịu khó, lương tháng vượt nghìn tệ không phải là mơ.
Cô còn biết Thâm Thị có nhiều xưởng may, chất lượng sản xuất thường, nhưng giá rẻ và kiểu dáng mới, nên những cửa hàng quần áo nhỏ hoặc người bán hàng rong ở chợ đêm Thượng Hải cơ bản đều nhập hàng từ Thâm Thị.
Vì vậy, Diệp Vi và Trương Giang Minh đầu tiên đến khu vực tập trung xưởng may, nhưng cả hai đều là những người vô danh tiểu tốt, dù đến đây thì cơ bản cũng không thể vào được nhà máy.
Diệp Vi cũng không nghĩ đến việc vào nhà máy, chỉ hỏi thăm một chút là đã tìm đến khu phố bán sỉ.
Mấy ngày trước không phải xếp hàng, cô không hoàn toàn rảnh rỗi, đã đi ăn uống dạo chơi quanh đó, hỏi thăm được không ít tin tức.
Cô biết, những người mở cửa hàng trên con phố này cơ bản đều có chút liên quan đến người nội bộ của các xưởng may xung quanh, nên giá nhập hàng của họ cũng chỉ cao hơn một chút so với các khách hàng lớn, nhiều nhà bán buôn bên ngoài với quy mô kinh doanh không lớn cũng đều nhập hàng từ đây.
Cũng vì là cửa hàng bán sỉ, quần áo của họ cơ bản đều bán từ năm chiếc trở lên, không bán lẻ. Ông chủ cũng rất biết cách đối xử tùy người, khách lớn thì nhiệt tình chút, khách nhỏ thì không mấy để ý, nếu cô nói mình là người đến mua quần áo cá nhân, thì thôi, đi chỗ khác chơi đi.
Diệp Vi tuy chưa từng làm ăn buôn bán, nhưng cô biết ra ngoài xã hội thân phận đều do mình tự tạo ra, thế nên gặp ai cô cũng khoác lác rằng mình có mười mấy cửa hàng quần áo ở Thượng Hải.
Cô trông mặt non choẹt, lại không như những ông chủ lớn kia cầm điện thoại cầm tay trên tay, nên mấy ông chủ cửa hàng bán sỉ đương nhiên là đầy vẻ nghi ngờ.
Nhưng cô ăn mặc cũng không tệ, quần áo là do trước đó “chi một khoản tiền lớn” mua để bán chứng nhận mua cổ phiếu, trang điểm trên mặt cũng khá tinh tế, cộng thêm việc thỉnh thoảng nói vài câu tiếng lóng chuyên ngành, những ông chủ đó dần dần xóa bỏ nghi ngờ, ra giá đều theo kiểu khách hàng lớn.