"Cô ấy có tiền mà," Ngô Hưng nói một cách hiển nhiên, "Chưa kể trước đây cô ấy tích trữ chứng nhận mua cổ phiếu mà kiếm được, chỉ nói riêng công việc buôn bán ở chợ đêm của cô ấy, nghe nói một ngày cũng có mấy trăm thu nhập, trong đại viện chúng ta có thể cùng lúc bỏ ra năm sáu vạn để mua nhà, ngoài cô ấy ra, tôi không nghĩ ra ai khác."
Thực ra không phải không nghĩ ra, mà là có nghĩ ra anh ta cũng không dám bán.
Những người đó mồm miệng lắm chuyện, có khi anh ta vừa tiết lộ ý định bán nhà, tin tức này đã lan truyền khắp đại viện rồi.
Trong đại viện có không ít người bị anh ta lôi kéo đi cờ bạc, một khi tin tức lan ra, không lâu sau những người ở sòng bạc sẽ biết.
Thang Tiểu Phương không biết anh ta nợ mười mấy vạn tệ tiền cờ b.ạ.c nên mới dễ dàng bị anh ta lừa, nhưng những người ở sòng bạc thì khác, một khi biết anh ta chuẩn bị bán nhà, chắc chắn sẽ nghĩ đến việc nhận người thân thất bại, anh ta chuẩn bị bỏ trốn.
Anh ta và Diệp Vi không tiếp xúc nhiều, nhưng hai nhà ở gần như vậy, tính cách đối phương anh ta vẫn biết.
Cô gái này không thích buôn chuyện, khá kín đáo.
Hơn nữa Diệp Vi là người giàu có nhất trong đại viện, tuổi lại còn trẻ, chắc là ngại mặc cả, trả tiền cũng sẽ dứt khoát hơn những người già dặn kia, anh ta đâu có nhiều thời gian để cò kè giá cả với mấy ông bà già đó.
Lý do Ngô Hưng đưa ra khiến Thang Tiểu Phương không cách nào phản bác, vẻ mặt rối rắm nói: " Nhưng nhà họ đâu có thiếu phòng đâu? Anh dựa vào đâu mà nghĩ cô ấy sẽ mua nhà chúng ta?"
"Nhà họ bây giờ đủ ở là vì tổng cộng chỉ có ba chị em, nhưng Diệp Binh rồi cũng sẽ kết hôn, Diệp Vi trừ khi lấy chồng rồi cũng dọn ra ngoài, nếu không thì nhà rồi cũng sẽ không đủ ở."
Ngô Hưng nói đoạn lại nhớ ra, "Hơn nữa chắc cô cũng thấy rồi, phòng ăn nhà cô ấy bây giờ toàn là hàng hóa, người vào không có chỗ đặt chân, để lấy chỗ trống, nhà cô ấy gần đây còn phải dọn bếp gas ra ngoài. Diệp Vi làm ăn ngày càng tốt, hàng nhập về chắc chắn sẽ ngày càng nhiều, mua thêm hai gian phòng, bây giờ cô ấy có thể dùng làm kho, sau này gia đình đông người có thể dọn đến ở, cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý."
Hai nhà ở cạnh nhau, những điều Ngô Hưng nói, Thang Tiểu Phương đều có để ý, cô nói "cũng phải", rồi lại hỏi, "Vậy ai đi nói chuyện với cô ấy?"
Ngô Hưng nói với Thang Tiểu Phương nhiều như vậy, thực ra chỉ có một mục đích này, liền nói: "Cô ấy bình thường không mấy khi để ý đến tôi, cô với cô ấy quan hệ tốt, cô đi nói đi."
"Chị muốn bán nhà cho tôi? Chuyện này chồng chị có biết không?"
Diệp Vi vừa dọn hàng về đến nhà, Thang Tiểu Phương đã tìm đến tận cửa.
Bận rộn cả nửa đêm, Diệp Vi vốn định mai rồi nói chuyện, nhưng Thang Tiểu Phương nói có việc hơi gấp, cô suy nghĩ rồi vẫn cho người vào, ai ngờ đối phương vừa mở miệng đã là chuyện bán nhà.
"Anh ấy biết, bán nhà vốn là ý của anh ấy."
Nghe câu trả lời này, Diệp Vi trong lòng không quá bất ngờ, nhưng cô đặt ly nước xuống, vẻ mặt thêm vài phần tập trung, dò hỏi: "Tại sao hai vợ chồng chị lại bán nhà?"
Thang Tiểu Phương theo lời Ngô Hưng dặn, không nhắc đến việc nhận người thân không thành, chỉ nói là có chút ngoài ý muốn, anh ta cần phải đi Hồng Kông một chuyến. Hồng Kông chi tiêu lớn, nên họ mới chuẩn bị bán nhà.
Diệp Vi ngồi nghiêng bên bàn ăn, đầu hơi cúi xuống, ngón tay chậm rãi xoa nhẹ thành ly, không biết suy nghĩ bao lâu, cô hỏi: "Vợ chồng chị đều là công nhân viên chức, mặc dù trước đây tiền ăn ở đóng góp trong nhà không ít, nhưng chắc chắn có tiền tiết kiệm. Bố mẹ chồng chị ly hôn, cũng giữ lại một nửa tiền tiết kiệm, dù chi tiêu ở Hồng Kông có lớn đến mấy, cũng không đến mức phải bán nhà chứ?"
Thang Tiểu Phương không ngạc nhiên khi Diệp Vi có thể nắm rõ tình hình tài chính của gia đình cô ấy như vậy, ở chung một đại viện, hàng xóm có bao nhiêu tiền, họ dù không rõ con số cụ thể thì cũng ước chừng được.
Cô cười gượng nói: "Không phải tôi và A Hưng đơn vị đều làm ăn không tốt, không trả được lương sao? Chi tiêu trong nhà lại lớn, tiền tiết kiệm đã tiêu gần hết rồi."
Diệp Vi lại lắc đầu nói: "Không đúng, Ngô Hưng nửa năm nay tuy không làm gì, nhưng chị vẫn đi làm thêm, bố chồng chị lại có lương hưu, chuyện nhận người thân lớn như vậy, ông ấy không thể không bỏ tiền ra. Dù chi tiêu ở Hồng Kông có lớn đến mấy, hai người góp vào, rồi vay mượn thêm chút, không đến mức không lo được."
Nói đến đây, giọng Diệp Vi đổi hướng, " Tôi nghe nói, Ngô Hưng gần đây mê cờ bạc?"
Thang Tiểu Phương phủ nhận ngay lập tức: "Không có, làm sao có thể..."
Diệp Vi nói: "Những tin tức này, chỉ cần tôi bỏ thời gian tìm hiểu, đều có thể tìm ra, chị nói dối tôi không có ý nghĩa gì."