Đường cũ thì không dễ lái chút nào, đường hẹp thì không nói, không có vạch phân cách rõ ràng giữa xe cộ và người đi bộ, thỉnh thoảng còn có xe đạp, xe máy chen ngang, Diệp Vi sợ xảy ra chuyện nên lái xe hơi với tốc độ của xe đạp, vì thế không ít lần bị người ta bóp còi.
Nếu chỉ có Diệp Vi một mình, cô chắc chắn sẽ hoảng sợ, lo lắng mình lái sai.
Nhưng Dương Chinh Minh đã lái xe vài năm, kinh nghiệm phong phú, mỗi lần có người phía sau bóp còi, anh đều nói cô không có vấn đề gì, là do tài xế phía sau quá sốt ruột.
Dần dần, Diệp Vi trở nên bình tĩnh hơn.
Khi quay lại cửa hàng xe hơi, trạng thái của Diệp Vi hoàn toàn khác so với lúc mới lên xe, nhìn thậm chí còn có chút tự tin, thành công lùi xe vào bãi đỗ dù còn chưa thực sự suôn sẻ, suýt chút nữa đ.â.m vào tường, may mà cô kịp thời đạp phanh.
Thực ra không quá cần thiết phải lùi xe vào bãi, tuy thời gian không còn sớm, Diệp Vi muốn mời Dương Chinh Minh ăn tối rồi mới về, nhưng xung quanh cửa hàng xe tuy đông đúc nhưng không có mấy nhà hàng, muốn ăn thì phải đi nơi khác.
Cô có thể thả anh ở ven đường, đợi Dương Chinh Minh lái xe ra là có thể đi.
Nhưng dù sao cũng phải luyện tập, Diệp Vi muốn luyện lùi xe vào bãi luôn, tránh sau này một mình không lùi được.
May mà cô có năng khiếu khá tốt, một lần là thành công.
Đỗ xe xong, Diệp Vi và Dương Chinh Minh bàn bạc xem đi ăn ở đâu, sau đó anh lái xe dẫn đường phía trước, cô đi theo phía sau, cùng nhau đến nhà hàng.
Ăn xong, lại về khu gia thuộc như vậy.
Vẫn là đưa đến ngã tư, hai người vẫy tay chào tạm biệt, Diệp Vi một mình lái xe về.
Từ khi Trương Giang Minh mua xe tải, công việc kinh doanh làm ăn phát đạt, không ít người trong đại viện nảy sinh ý định. Nhưng mấy vạn tệ không phải là số tiền nhỏ, dù có thể vay ngân hàng, cũng không nhiều người dám mạnh dạn gánh khoản vay.
Huống hồ lái xe cần có bằng lái, mà quy định của Thượng Hải là muốn xin bằng lái phải thông qua trường dạy lái xe, nhiều người vừa hỏi thăm phí đăng ký trường dạy lái xe là đã nản lòng thoái chí.
Chỉ có vài tài xế đã lái xe nhiều năm trong nhà máy là không nản lòng.
Nhưng lúc đầu họ muốn mua xe là vì nhà máy cơ khí gặp khó khăn, muốn tìm lối thoát khác, năm nay nhà máy cơ khí đổi tên thành Tín Đức Điện Khí, sống lại từ cõi chết, đội xe không những bận rộn trở lại mà còn được tăng lương, vì vậy phần lớn mọi người đã từ bỏ ý định này.
Chỉ có một người, thấy Trương Giang Minh mua được xe bận rộn tối ngày, trong lòng vẫn luôn có ý tưởng. Vì thiếu tiền, lại tìm một người hàng xóm trong đại viện đã phát tài nhờ chứng nhận cổ phiếu để hợp tác, hai người cùng nhau mua một chiếc xe tải.
Khi chiếc xe này được lái về, số người đến xem trong đại viện không nhiều.
Dù sao xe tải và xe tư nhân trong suy nghĩ của mọi người vẫn có sự khác biệt, xe tải là công cụ mưu sinh, còn xe tư nhân là thứ mà chỉ những người thực sự có tiền mới dám mua.
Việc Trương Giang Minh lái xe về ngày đó có nhiều người vây xem như vậy, một là Lâm Lệ Phương đã tuyên truyền trước trong đại viện một lần, hai là vì đó là chiếc xe cá nhân đầu tiên trong đại viện.
Cái đầu tiên bao giờ cũng nhận được sự chú ý đặc biệt hơn, nhưng qua cái sự mới lạ đó, mọi người cũng không còn cảm thấy có gì đặc biệt nữa.
Còn chiếc xe mà Diệp Vi lái về, tuy là chiếc xe tư nhân thứ ba trong đại viện, nhưng đồng thời nó cũng là chiếc xe ô tô con tư nhân đầu tiên.
Vì vậy, tuy Diệp Vi không tuyên truyền trước, nhưng vì đúng lúc vừa hết bữa ăn tối, người đi dạo trò chuyện bên ngoài vốn đã đông, nên khi cô lái xe vào đại viện cũng gây ra một sự náo động.
Tuy nhiên, đợi đến khi mọi người biết Diệp Vi mua xe gì, trong số những người đến xem có không ít người thất vọng.
Tại sao xe ô tô con tư nhân lại được nhiều người chú ý đến vậy? Đương nhiên là vì trong thời đại này, trong suy nghĩ của đa số mọi người, xe ô tô con tư nhân là biểu tượng của sự giàu có.
Giá trị quan mười mấy năm trước là càng nghèo càng quang vinh, nhưng bây giờ thời đại đã thay đổi, hiện tại người giàu có mới là trung tâm của mọi câu chuyện.
Và Diệp Vi, sau khi không chớp mắt đầu tư hai triệu vào nhà máy, cô đã là người được công nhận là người giàu nhất đại viện, vì vậy cô có bao nhiêu tiền, khi nào chuyển ra khỏi đại viện, và khi nào mua xe, từ lâu đã trở thành chủ đề nóng hổi trong đại viện.
Về việc mua xe, mọi người thích thảo luận nhất là cô sẽ mua xe gì.
BMW Mercedes? Hay Accord Crown?
Ừm, tuy trong đại viện không mấy ai mua nổi xe, nhưng khi bàn luận, nếu không phải xe nhập khẩu thì họ căn bản không thèm để mắt tới.
Kết quả là Diệp Vi không những không mua xe sang nhập khẩu, mà giá còn chưa đến mười vạn tệ, cái này … cũng chẳng đắt hơn chiếc xe tải của Trương Giang Minh là bao nhiêu!
Lúc đó đã có người lẩm bẩm, Diệp Vi sẽ không phải chỉ nhìn bề ngoài có tiền thôi đấy chứ?
Lời này vừa thốt ra, người bên cạnh không kìm được: “Tùy tiện lấy ra hai triệu mà lại không có tiền sao?”