Thập niên 90: Phát tài ở Thượng Hải [Đạn mạc]

Chương 42

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Vì vợ chồng Diệp Thụ Bằng không chịu đồng ý, ông bà nội tức giận đến mức tuyên bố sẽ không nhận ông làm con nữa, bảo ông có giỏi thì đừng bao giờ quay về.

Hai năm sau đó, quả nhiên Diệp Thụ Bằng không về quê thêm lần nào.

Cuối cùng là Bác cả Diệp vào thành phố khuyên nhủ, nói rằng ông ấy tuyệt đối không có ý định để Diệp Thụ Bằng nuôi con giúp mình, còn nói bố mẹ đã hối hận rồi, lúc đó Diệp Thụ Bằng mới miễn cưỡng hòa giải với cha mẹ.

Trớ trêu thay, bố mẹ cũng là người thừa kế hợp pháp đầu tiên, nên Diệp Vi cảm thấy, nếu ông cụ Diệp và bà cụ còn sống, chị em cô chắc chắn sẽ không thể thuận lợi thừa kế toàn bộ di sản mà bố để lại.

Căn nhà thì còn dễ nói, đây là nhà phúc lợi của cơ quan, nhà máy cơ khí không đồng ý thì người nhà họ Diệp không thể dọn vào ở. Công việc cũng tương tự, nếu giao công việc cho người khác trong nhà họ Diệp, nhà máy cơ khí sẽ phải cấp tiền sinh hoạt cho chị em Diệp Vi, nhưng nếu giao công việc cho Diệp Vi, cô có nghĩa vụ nuôi dưỡng các em, có thể tiết kiệm khoản tiền này.

Nhưng tiền trợ cấp và tiền tiết kiệm, chắc chắn họ sẽ bị chia chác không ít.

Vì vậy, Bác cả Diệp và những người khác nghĩ rằng mang di ảnh ông bà nội đến là có thể ngăn cản Diệp Vi đưa họ đến đồn cảnh sát thì quả là suy nghĩ quá nhiều rồi.

Nhưng Diệp Vi cũng biết, việc đưa họ đến nhà nghỉ chỉ là giải quyết tạm thời, không phải gốc rễ.

Bởi vì họ có quan hệ huyết thống, nên trừ khi gây ra án mạng, hầu hết công an khi xử lý tranh chấp đều sẽ coi là việc nhà. Huống hồ Bác cả Diệp và những người khác chỉ muốn tiền, không có ý định động tay chân, dù có báo cảnh sát đưa họ đến đồn, họ cũng chỉ bị nhắc nhở vài câu mà thôi.

Bác cả Diệp và những người khác sống ở nông thôn đã lâu, lần đầu tiên vào đồn cảnh sát bị nhắc nhở, tự nhiên là run bần bật, phải mất một thời gian dài sau khi về nhà mới hồi phục.

Và khi họ bình tĩnh lại, nhận ra việc vào đồn cảnh sát thực ra chẳng mất mát gì, thì lòng dũng cảm của họ sẽ lại tăng lên. Rồi mỗi lần vào đồn cảnh sát, bị nhắc nhở một lần, hiệu quả sẽ giảm đi một lần, cho đến khi báo công an cũng không thể dọa được họ nữa.

Vì vậy, thấy họ đến nhà, Diệp Vi không báo công an ngay mà mời họ vào, tiếp đãi bằng trà ngon nước tốt.

Bác cả Diệp và Chú ba Diệp thấy Diệp Vi hiểu chuyện như vậy, lại nhớ đến năm ngoái mấy lần họ đến nhà, người ra mặt cãi cọ, đưa họ đến đồn cảnh sát đều là Lý Cúc Bình hàng xóm, trong lòng càng cảm thấy chị em cô mềm yếu dễ bắt nạt, nói chuyện cũng không còn kiêng dè gì nữa, bắt đầu vung tay chỉ trỏ.

Họ nói trước là con trai mình sắp lấy vợ, bảo chị em Diệp Vi phải góp tiền.

Diệp Vi vẻ mặt rối bời, do dự, cuối cùng ậm ừ đồng ý.

Họ nghe xong lập tức được đằng chân lân đằng đầu, nói rằng chị em cô chỉ có ba người mà ở căn nhà gần năm mươi mét vuông thì thật đáng tiếc, rồi lại than thở cuộc sống ở quê vất vả, con trai cả muốn ra ngoài làm công, định tá túc lâu dài ở nhà họ.

Diệp Vi nhìn các anh em họ đứng phía sau, mắt đỏ hoe gật đầu.

Bác cả Diệp thấy vậy mắt sáng lên, nói tiếp rằng Diệp Vi chỉ là một đứa con gái, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, sao có thể cứ chiếm giữ công việc của nhà họ Diệp mãi, nên nhường công việc đó cho anh họ.

Diệp Vi há hốc mồm, không dám tin, sau đó lén nhìn Chú ba Diệp, vẻ mặt khó xử nói công việc chỉ có một, cô lại có mấy người anh họ, nên nhường công việc cho ai đây?

Bác cả Diệp liền nói con trai lớn của mình là cháu đích tôn của nhà họ Diệp, công việc nên thuộc về nó.

Chú ba Diệp nghe xong không vui, cho rằng đã là xã hội mới rồi, cháu đích tôn cũng chẳng quý giá hơn ai khác, dựa vào đâu mà công việc phải cho nó, lập tức nói cháu cả lười biếng không có chí tiến thủ, nên nhường công việc cho con trai lớn chăm chỉ chịu khó của mình.

Bác cả Diệp đương nhiên không chịu, nói ông vừa mới bảo con trai lớn của mình dọn vào ở, giờ lại muốn nó nhận công việc, sao cái gì tốt đẹp cũng đều là con trai ông vậy!

Diệp Vi liền chen vào nói căn nhà này là của cơ quan, mà nhà máy cơ khí chỉ cho công nhân của đơn vị ở, nếu cô nhường công việc, sẽ phải trả lại nhà, còn anh họ được thay thế cô vào nhà máy chỉ có thể chờ được phân lại.

Vì vậy, nếu họ muốn công việc thì sẽ mất nhà, muốn dọn vào ở thì cô không thể nhường công việc, cụ thể muốn cái nào, họ phải tự bàn bạc cho kỹ.

Chú ba Diệp nghe xong nghĩ căn nhà là của cơ quan, dù con trai mình có dọn vào ở, nếu không phải công nhân của nhà máy cơ khí thì e rằng rất khó để cướp được căn nhà từ tay chị em Diệp Vi. Còn việc kế nhiệm thì khác, tuy trong thời gian ngắn không có nhà, nhưng có thể từ từ xếp hàng chờ phân nhà, hơn nữa vào được nhà máy quốc doanh, hộ khẩu có thể chuyển đến đây, tốt hơn nhiều so với ở quê.

Thập niên 90: Phát tài ở Thượng Hải [Đạn mạc]

Chương 42