Nên nói đến đây, Diệp Binh nghĩ có lẽ Dương Chinh Minh có thể cho mình vài lời khuyên, liền hỏi: "Anh thấy một hai năm làm việc ở cục quy hoạch đó có phải là lãng phí thời gian không?"
Dương Chinh Minh ngạc nhiên nhìn Diệp Binh một cái, hỏi: "Muốn tự mình kinh doanh à?"
"Hồi năm nhất đại học, em và bạn học từng hợp tác làm ăn." Diệp Binh bỏ qua chuyện cãi nhau với bạn học, ba câu hai lời giải thích xong ngọn ngành việc mình kinh doanh, và sửa lại: "Sau khi lên năm hai, để có thể chuyên tâm học hành, em không còn hợp tác với bạn học nữa, cho đến năm nay tốt nghiệp được phân công, bạn học lại đến tìm em."
Người đến tìm Diệp Binh là cô bạn học từng hợp tác trước đây. Sau khi khai giảng năm hai, biết Diệp Binh không định tiếp tục kinh doanh, cô rất thất vọng. Cộng thêm cậu bạn nam kia kiên trì mời cô hợp tác, cô do dự vài ngày, cuối cùng vẫn đồng ý.
Nhưng sự hợp tác của họ không suôn sẻ. Khi ba người hợp tác, vì Diệp Binh là người bỏ tiền và kiểm soát hướng đi lớn, lại không quá so đo từng li từng tí, nên trong quá trình họ không xảy ra tranh cãi về tỷ lệ chia lợi nhuận.
Nhưng khi chỉ còn lại cô và cậu bạn nam kia, họ thường xuyên cãi nhau vì chuyện chia lợi nhuận.
Mặc dù khi hợp tác họ mỗi người bỏ ra một nửa tiền, cô còn phụ trách chọn mẫu, hơn nữa cô lại khá biết cách ăn mặc, có thể thu hút nhiều khách hàng nữ hơn, có ưu thế hơn trong việc bán hàng.
Nhưng cậu bạn nam kia cho rằng mình là đàn ông, khỏe mạnh, khi đi nhập hàng có thể vác nhiều đồ hơn, nên luôn cảm thấy chia năm ăn năm không đủ, muốn chia nhiều lợi nhuận hơn.
Thực ra nếu chỉ là cãi nhau, cô bạn cũng có thể nhẫn nhịn, cô đâu phải là không cãi lại được đối phương.
Thế nhưng có một ngày cậu bạn nam kia không biết bị ai chỉ điểm thế nào, bắt đầu tán tỉnh cô, thậm chí tự cho mình là bạn trai cô.
Cô đã nhìn rõ con người này từ lâu rồi, nếu không phải nhất thời không tìm được đối tác khác, cô đã tách ra ngay từ lần cãi vã đầu tiên rồi. Yêu đương với cậu ta ư? Trừ khi cô bị não úng nước!
Lập tức cãi nhau với cậu ta một trận, rồi lại đề nghị tách ra.
Kết quả cậu bạn nam kia không những không đồng ý, còn tỏ ra như bị cô lừa dối tình cảm, những lời đồn đại liên quan đến hai người trong trường ngày càng lan rộng. Cô chạy đến lớp cậu ta cãi nhau một trận, mới miễn cưỡng làm sáng tỏ lời đồn.
Sau đó cô không dám tìm con trai hợp tác làm ăn nữa, tìm con gái hợp tác, nhưng không ngờ cậu bạn nam kia lại ghi hận cô, cũng có thể là biết cô có mắt nhìn tốt. Tóm lại là cô nhập món phụ kiện nào, cậu bạn nam kia cũng nhập món đó, còn luôn bày bán gần cô, giá cả cũng luôn thấp hơn của cô một tệ năm hào, khiến việc kinh doanh của cô không thể tiếp tục được.
Cô không còn cách nào khác, đành phải đi các nơi khác để bán hàng. Sau này khi nhập hàng gặp lại cậu bạn nam kia, cô cũng sẽ lập tức dọn hàng về nhà, tiếp tục thay đổi địa điểm bán hàng.
Ban đầu cách này có hiệu quả, nhưng không biết từ ngày nào đó, cách này đã không còn linh nghiệm nữa.
Cậu bạn nam kia không chỉ có thể dự đoán cô sẽ đi đâu bán hàng, mà còn chưa nhìn thấy hàng của cô, đã có thể nhập được những món phụ kiện y hệt. Ban đầu cô rất ngạc nhiên, sau đó hỏi thăm người khác, mới biết bạn thân đang hợp tác với cô đã yêu đương với cậu bạn nam kia.
cú phản bội còn kinh khủng hơn cả bóng tối mà cậu bạn mang lại. Sau khi biết sự thật, cô ấy nản lòng thoái chí, gác lại ý định kinh doanh, bắt đầu chuyên tâm học hành.
Còn người bạn thân của cô ấy thì sau khi sự thật bị phơi bày, lại lập tức bắt tay làm ăn với cậu bạn kia.
Vì họ cùng ký túc xá, nên dù cô không cố ý dò hỏi, nhưng cũng biết việc làm ăn của hai người họ không tốt như trước, song cũng không quá tệ, mỗi tháng thu nhập một hai nghìn tệ là có thật.
Ban đầu cô vẫn có thể tự điều chỉnh tâm lý, nhưng đến gần lúc tốt nghiệp, cô mới biết số sinh viên ở lại Thượng Hải của trường họ chỉ đếm trên đầu ngón tay, đa số đều bị phân công về quê làm việc.
Họ chỉ là sinh viên hệ cao đẳng, dù có về quê thì đơn vị được phân công cũng sẽ không tốt lắm.
Thành tích của cô chỉ ở mức khá giỏi, lại không có quan hệ, cũng chẳng có hộ khẩu Thượng Hải, đương nhiên không có hy vọng ở lại Thượng Hải. Nhưng việc có nên về quê hay không, cô cứ mãi do dự.
Vào thời điểm này, mức lương trung bình ở Thượng Hải khoảng sáu trăm tệ, còn quê cô ở một huyện nhỏ miền Trung, lương tháng đạt bốn trăm tệ đã được coi là cao.
Đúng lúc cô đang do dự, cô tình cờ nghe được người bạn đã phản bội mình trò chuyện với người khác, biết được đối phương đã quyết tâm không về quê. Hơn nữa, dù mấy năm nay cô ấy và cậu bạn kia chỉ chuyên tâm làm ăn, bỏ bê học hành, nhưng họ đã tích lũy được hai ba vạn tệ tiền tiết kiệm, chỉ cần tích góp thêm chút nữa, có lẽ tốt nghiệp là có thể đủ tiền trả trước, an cư lạc nghiệp ở Thượng Hải.