Nếu lần đó họ không quen nhau, sau này trong chuyến đi Thâm Thị, Diệp Vi dù có thấy Dương Chinh Minh bị vây đánh, cũng có thể vì nghi ngờ là “bẫy tình” mà khoanh tay đứng nhìn.
Không có những chuyện này, họ còn có đến được với nhau hay không, là một ẩn số.
Cộng thêm Vương Hạo sau này trông cũng không tệ, miệng lưỡi lại ngọt ngào, kinh nghiệm tình trường phong phú hơn Dương Chinh Minh nhiều, nên trong quá trình theo đuổi Diệp Vi, anh ấy thỉnh thoảng sẽ hỏi Vương Hạo kinh nghiệm.
Chuyện mỗi lần đưa Diệp Vi về nhà đến ngã tư là phải dừng xe, Dương Chinh Minh đã từng nói với Vương Hạo một lần.
Cho nên ngay cả khi phát hành quảng cáo tìm người, Dương Chinh Minh không hề nhắc đến Diệp Vi hay nhà máy cơ khí, nhưng Vương Hạo kết hợp với sự phát triển sau này, cũng có thể đoán được Dương Chinh Minh nảy ra ý định này có liên quan đến Diệp Vi.
Ngay lúc mới đoán ra, Vương Hạo về lý trí vẫn có thể biết Dương Chinh Minh làm vậy là vì công ty, nhưng một loạt chuyện xảy ra gần đây, khiến anh ta nghi ngờ mục đích chính của Dương Chinh Minh lúc đó.
Nếu bây giờ Dương Chinh Minh có thể vì cảm xúc cá nhân của anh ta mà không màng sống c.h.ế.t của công ty. Vậy thì lúc đó, anh ta có thể nào vì lợi ích cá nhân mà không quan tâm việc làm như vậy lợi ích công ty có bị tổn hại hay không?
Vương Hạo càng nghĩ, càng thấy có khả năng này.
Ban đầu anh ta không định nói, nhưng hôm nay đã xé toạc mặt mũi rồi, anh ta liền mặc kệ tất cả, nói: “Anh dám dùng Diệp Vi ra thề, ý nghĩ này không liên quan gì đến cô ấy không?”
Dương Chinh Minh đương nhiên không thể thề, huống hồ lúc đó anh không nhắc đến Diệp Vi, là vì không muốn Vương Hạo hiểu lầm, giờ đây Vương Hạo đã biết, tự nhiên anh sẽ không giấu giếm, nói: “Việc tôi nghĩ đến quảng cáo tìm người quả thực có chút liên quan đến Vy Vy, nhưng việc tôi cuối cùng quyết định dùng cách này, hoàn toàn là vì lợi ích của công ty, không hề liên quan gì đến cô ấy.”
Vương Hạo lại không nghe lọt tai lời anh, cười lạnh nói: “Công ty vì cái quảng cáo tìm người đó mà ít kiếm được mấy triệu, anh còn nói là vì lợi ích công ty!”
Dương Chinh Minh thấy lời anh ta thật sự vô lý, nói: “Lô nhà đầu tiên bán ra, quả thực đã ít thu mấy triệu tiền trả trước, nhưng cũng vì sức nóng mà cái quảng cáo tìm người đó mang lại, giá nhà của dự án đó cũng theo đó mà tăng lên, anh chỉ tính số tiền ít kiếm được lúc trước, sao không nghĩ đến số tiền kiếm được nhiều hơn sau này?”
“Giá nhà ở Hồ Đông tăng là xu thế tất yếu, dù không có tờ tìm người đó, căn hộ của chúng ta cũng không lo ế!” Vương Hạo rõ ràng có chính kiến của mình, “Số tiền đó, dù chúng ta không làm gì cũng kiếm được, nhưng vài triệu đó, vì sự cố chấp của anh mà thực sự bị mất đi!”
Dương Chinh Minh lặng người, không phải vì không tìm được lời phản bác, mà vì anh không ngờ rằng trong lòng Vương Hạo lại chôn giấu những suy nghĩ như vậy.
Và bất cứ ai có đầu óc cũng có thể nhận ra lời Vương Hạo nói đáng nực cười đến mức nào, và logic lại không hợp lý ra sao.
Đúng, nếu họ có đủ dòng tiền mặt, quả thực có thể không làm gì cả, chỉ chờ giá nhà tăng lên.
Nhưng để đầu tư vào dự án đó, họ không chỉ dốc hết tài sản mà còn gánh khoản vay ngân hàng, họ không có nhiều thời gian để chờ giá nhà tự tăng lên.
Nếu cứ chờ đợi như Vương Hạo nói, kết quả chắc chắn không phải là vận may tới, mà là công ty bị phá sản, may mắn thì họ có thể nhận được một khoản tiền, còn không may thì họ có thể gánh một khoản nợ.
Tuy Vương Hạo học hành không tốt, nhưng đầu óc không kém, những điều này anh ta không thể nào không hiểu, nhưng anh ta lại tự cho là mình đúng.
Dương Chinh Minh cảm thấy, anh sắp không còn nhận ra người trước mặt nữa.
Anh nhắm mắt lại, nói: “Chúng ta …”
“Anh Minh,” Vương Hạo ngắt lời Dương Chinh Minh, không chỉ giọng điệu mà cả biểu cảm cũng dịu đi, “Đến năm nay, chúng ta quen nhau cũng gần mười sáu năm rồi.”
Dương Chinh Minh nghe vậy, ánh mắt lóe lên, không nói gì.
Vương Hạo nhận thấy sự thay đổi trên nét mặt anh, tiếp tục nói: “ Tôi giấu anh đi gặp Chu Hải Binh là tôi sai, nhưng những năm qua chúng ta hợp tác khởi nghiệp, anh cũng không phải không có một chút lỗi nào. Chuyện đã qua, chúng ta xóa bỏ hết, được không?”
Dương Chinh Minh không trả lời, chỉ hỏi: “Cậu và Chu Hải Binh đã nói gì?”
Vương Hạo nghe vậy, quai hàm hơi căng cứng, không nghĩ ngợi nói: “Chúng tôi không nói gì cả.”
Vừa dứt lời, Vương Hạo nhận ra lời này quá gượng ép, vội nặn ra một nụ cười nói: “ Tôi nói có thể giúp thuyết phục anh thay đổi ý định, cầu xin hắn buông tha công ty chúng ta.”
“Hắn đồng ý à?”
“Không.”
“ Nhưng hắn không nói như vậy.”
Sắc mặt Vương Hạo thay đổi đột ngột: “Anh đã gặp Chu Hải Binh?”
Năm ngoái, sau cuộc gặp tại nhà hàng tư nhân tương tự, Dương Chinh Minh không gặp lại Chu Hải Binh nữa, càng không biết Vương Hạo và người đó đã nói gì.
Ban đầu anh đoán cũng giống như câu trả lời vừa rồi của Vương Hạo, nên không định hỏi nhiều.
Nhưng vừa rồi, khoảnh khắc Vương Hạo ngắt lời anh, anh bỗng nảy ra câu hỏi này.
Câu hỏi này, quả nhiên đã hỏi ra được điều gì đó.