THIÊN SƯ XEM BÓI 1: YÊU HỔ XUẤT HIỆN

Chương 9

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tôi xuống tầng, tìm lại Hợp Sơn Quân, rồi cùng hai người lẻn thẳng đến ký túc xá của Giang Giảo.

Cô ta ở một mình nguyên cả tầng.

Tôi không chút chần chừ cạy khóa, phá cửa.

Hợp Sơn Quân kính phục ra mặt:

“Đại sư đúng là cao tay! Chuyện gì cũng không làm khó được ngài!”

Tôi phẩy tay cười:

“Hehe, cái này là sư phụ tôi dạy, lúc đó ông ấy dắt tôi đi phá két sắt chùa miếu để sống qua ngày…”

“À mà này, đừng gọi tôi là đại sư này đại sư nọ nữa, nghe ngứa tai lắm.”

“Gọi là chưởng môn.”

“Dạ! Chưởng môn!”

Tôi vừa mở cửa vừa đe dọa:

“Đừng tưởng nịnh tôi mà thoát nạn nhé. Nếu tôi phát hiện anh nói dối, tôi cho cả nhà anh ra ngồi trước cổng công viên, 5 tệ một tấm ảnh, hiểu chưa?”

Hợp Sơn Quân líu ríu:

“Vâng vâng vâng …”

Cửa vừa mở, đập vào mắt tôi là… một cô gái đang đứng giữa phòng.

“Hayaaaaa”

Tôi phản xạ nhanh như điện tung cước đá thẳng vào mặt cô ta!

Hợp Sơn Quân hoảng hốt kéo tôi lại:

“Không không không! Không phải! Đây là… một học trò khác của Giang Giảo!”

Tôi thở phào, thu chân lại.

“Biết vậy nói sớm đi làm tui tưởng kẻ địch!!”

Tôi vội cúi xuống đỡ cô gái đang nằm trên đất dậy.

Cô ấy đã bất tỉnh, đồng tử lờ đờ, không có phản ứng.

Nếu không phải nhịp tim còn đều, tôi đã tưởng… xong đời rồi.

“Xin Chưởng môn làm chủ, trừ khử nữ ma đầu này!”

Hợp Sơn Quân quỳ sụp xuống đất.

Tôi bảo anh ta đứng lên, rồi là người đầu tiên bước vào phòng.

Sau khi kiểm tra, tôi phát hiện cô gái kia đã mất đi một phần trong Tam hồn chính là Nhân hồn.

Nhân hồn là phần linh hồn điều khiển ý thức, cảm xúc và sự tỉnh táo của con người.

Khi mất đi Nhân hồn, người sẽ trở nên ngây dại, thần trí mơ hồ, như sống trong trạng thái mộng du, không còn khả năng nhận biết thế giới xung quanh.

Không lạ gì khi cô ấy chẳng còn chút ý thức nào cả.

Tôi nhìn sang Hợp Sơn Quân:

“Cô gái này vẫn còn cứu được. Cho nên cái việc anh tự ý g.i.ế.c ba nữ sinh, thực ra là đã … hại c.h.ế.t họ!”

Hợp Sơn Quân mặt mày hoảng loạn.

Tôi buông một câu:

“Việc này … để sau rồi tính!”

Sau đó tôi cõng cô gái trên lưng, chuẩn bị rời đi.

Nhưng còn chưa tới cửa, một đôi giày đen đột ngột xuất hiện trong tầm mắt tôi.

“Ngươi… mệnh cách thật đặc biệt đấy.”

Một giọng nói lạnh băng xuyên thẳng vào lưng tôi.

Tôi rùng mình một cái, không kịp phản ứng.

“Chưởng môn, chạy mau!!”

Hợp Sơn Quân lao ra, hóa hổ, xông về phía Giang Giảo.

Tôi cũng không do dự phóng ra chưởng Lôi Pháp!

Nhưng trong khoảnh khắc tung chiêu, tôi nhận ra một điều:

Chắc là... không đánh lại rồi.Giang Giảo vung tay, một lá tiểu phan theo đó bay ra, cuộn theo từng luồng oán khí.

Giang Giảo vung tay, một lá cờ nhỏ theo đó bay ra, cuộn theo từng luồng oán khí.

Tức thì, oán linh tru tréo, hồn ma gào thét, cuồn cuộn ùa tới!

Hợp Sơn Quân bị một vung đó đập văng xuống đất, rên rỉ thảm thiết.

Chưởng Lôi của tôi cũng bị đám ma quỷ nuốt chửng, tan thành hư vô.

Quả nhiên, người tốt không đánh lại người xấu.

Giang Giảo có vẻ ngoài mắt dài, môi mỏng đỏ chót, kiểu người mà bảo ăn thịt trẻ con cũng có người tin.

Cô ta liếc nhìn Hợp Sơn Quân, cười khẩy:

“Ra là mày… Chắc ba cái ‘hạt giống’ của tao bị diệt là do mày sai người làm phải không?”

Ánh mắt rắn độc ấy lia sang tôi, lạnh lẽo đến buồn nôn.

Tôi bật cười, giọng đầy khinh miệt:

“Chỉ với thứ đó mà cũng mơ sai khiến ta?”

“Nếu không phải nó tự quỳ xuống dâng cái chân làm mồi nhắm cho ta, thì với thân phận như ta, đến xách dép cho ta, nó cũng không xứng!”

Giang Giảo nheo mắt.

Cô ta nhấc tay Hợp Sơn Quân bị nhấc bổng giữa không trung, lộ ra cái chân cụt.

“Ngươi là ai?”

Tôi hờ hững phẩy tay:

“Không cần đa lễ. Trương Thông Huyền thiên sư Long Hổ Sơn là phụ thân ta.”

Giang Giảo biến sắc.

Tôi biết câu này có hiệu quả, liền đảo bước đi đi lại lại trong phòng, miệng thao thao bất tuyệt.

“Ngươi cũng được đấy, cũng có chút bản lĩnh. Nhưng tiếc là đi sai đường.”

“Dù có dùng nhân hồn của người mà luyện ra pháp thuật, thì cũng là tà đạo, sớm muộn cũng sẽ hết đường tiến thân thôi.”

Giang Giảo không đáp.

Tôi cũng chẳng buồn nhìn cô ta, chỉ bước tới bên cửa sổ, tay vén màn:

“Giờ ta đang cần người. Nếu ngươi chịu theo ta, ta sẽ tìm cho ngươi pháp môn chính thống để luyện hồn thuật. Còn không thì… thôi vậy.”

Căn phòng rơi vào im lặng.

Một lát sau …

Giang Giảo nhíu mày:

“Nếu ta nhớ không lầm thì Trương thiên sư chỉ có một đứa con trai.”

“Heh.”

Tôi đẩy toang cửa sổ, hít sâu:

“Người đâu cứu tôi với!!! Giang Giảo g.i.ế.c người!! Cứu mạng ——!!!”

Giang Giảo biến sắc:

“Ngươi chán sống rồi!!”

Tôi nhảy qua cửa sổ, cô ta đuổi theo ngay sau!

Vừa chạm đất, tôi chạy thục mạng, vừa gào lên khắp nơi tìm người vây xem!

Thế nhưng tôi phát hiện…

Dù tôi có gào đến rát họng, xung quanh cũng không thấy một bóng người.

Thậm chí mấy tòa nhà gần đó cũng chẳng có lấy một cái đầu ló ra xem náo nhiệt.

Tôi ngoái đầu nhìn lại, thấy Giang Giảo đang cười lạnh.

Quả nhiên…

“Cô ta đã phong tỏa âm thanh rồi.”

Tôi vừa chạy vừa chửi:

“Đồ bà già kia! Tôi chạy 3 phút 20 trong bài thể lực ở đại học đó, có bản lĩnh thì đuổi theo tôi đi!!”

Tay dán nhanh một tấm phù “khinh thân ” lên chân.

Tức thì bước chạy nhẹ hẫng, càng chạy càng nhanh, vọt đi như bay!

Nhưng mà!

Giang Giảo vẫn đuổi sát sau lưng, thậm chí còn đang rút ngắn khoảng cách!

“Bà cô già à, cô đừng cố quá nhé, già rồi thì nghỉ ngơi đi, đừng làm mình tụt huyết áp!”

Giang Giảo nghiến răng:

“Chờ khi phù của mày hết hiệu lực, tao khâu cái miệng của mày lại luôn!!”

THIÊN SƯ XEM BÓI 1: YÊU HỔ XUẤT HIỆN

Chương 9