Thạch cô nương, nàng là người tốt
Đợi Thạch Linh Tú rửa sạch mắt và mặt, nước mắt cũng không chảy nữa, nàng lúc này mới từ từ mở mắt ra.
Mắt vẫn còn rất rát, không tự chủ cứ nháy liên tục.
May mà Tùng Tử rắc lên củi không nhiều nước, nếu không, mắt Thạch Linh Tú chắc chắn sẽ bị thương.
Triệu Mộc Thực đợi Thạch Linh Tú mở mắt, y liền cố làm ra vẻ bình tĩnh rồi cùng Thạch Thanh Phong bỏ đi.
Lòng y cực kỳ bất an, không biết vì sao, vừa rồi, tim y như muốn nhảy ra ngoài.
Cảm giác này, đã không biết bao lâu rồi không xuất hiện.
Phải chăng là do y đã quá lâu không gần nữ nhân?
Cho đến trước bữa ăn, mắt Tùng Tử vẫn còn vương lệ, thằng bé đã bị nương nó mắng một trận.
Thạch Linh Tú bưng thức ăn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tùng Tử, liền đi tới véo má thằng bé: "Cô không trách cháu, lần sau không thể rắc nước như vậy nữa, lần này cũng là lỗi của cô, đã sai cháu đi lấy nước.
Gà ăn mày ngon rồi, cô đã gắp đùi gà cho cháu, ăn mau đi."
Triệu Mộc Thực vẫn luôn lén lút nhìn Thạch Linh Tú, thấy nàng dỗ Tùng Tử, ánh mắt y chưa hề rời đi.
Dư Tình đều nhìn thấy, nàng lén chạy đến trước mặt Thạch Thanh Phong, nhón chân ghé tai nói nhỏ: "Tướng công, thiếp sao lại thấy Triệu thợ rèn để ý đại tỷ rồi?"
Thạch Thanh Phong nhìn Triệu thợ rèn đang ngẩn ngơ nhìn Thạch Linh Tú trên bàn, y nheo mắt lại: "Khó nói, chuyện của đại tỷ, đại tỷ tự quyết, nhưng Triệu huynh, người cũng không tồi."
"Ưm, hai người họ quả thực còn rất có tướng phu thê đấy."
Dư Tình không hề nói dối, nàng chỉ cảm thấy, đại tỷ phù hợp gả cho nam nhân như Triệu thợ rèn.
Đợi mọi người đã ngồi vào bàn, nam nữ không chia bàn, đều ngồi ăn cùng nhau.
Không khí rất tốt, mỗi người uống rượu trò chuyện phiếm, cũng có một phong vị riêng.
Tùng Tử cũng khôi phục lại vẻ tinh nghịch, không biết nói đến chuyện gì, Tùng Tử tò mò hỏi: "Nương, vì sao chỉ có Tráng thúc thúc đến uống rượu, thẩm ấy sao không gọi qua?"
Lý thị suýt bị sặc, cái đứa bé ranh này, khi nào lại thích lo lắng, lo chuyện bao đồng như vậy.
Lời này bảo nàng làm sao mà đáp.
Lý thị đành phải dùng uy nghiêm trấn áp: "Con còn không ăn đi, gà ăn mày sắp hết rồi!
May mà, nói đến đồ ăn, đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Tùng Tử.
Tuy nhiên, câu hỏi này hỏi hay đấy, Dư Tình lén vỗ vỗ đùi Thạch Thanh Phong.
Thạch Thanh Phong cầm bát lên, tay cầm chén rượu khựng lại, y không cần nhìn Dư Tình cũng lập tức hiểu ý nàng vừa vỗ mình mấy cái.
Không phải là muốn y nhân lúc Tùng Tử vừa nói, thăm dò tình hình nhà Triệu thợ rèn sao.
Thôi được, y cũng nhân tiện muốn hỏi giúp đại tỷ mình, dù hai người bát tự còn chưa có một nét.
Thạch Thanh Phong uống cạn một chén rượu, giả vờ như vô tình nói: "Triệu đại ca, sao huynh nhiều năm qua vẫn cô thân một mình, cũng không nghĩ đến việc tái..."
Ý chưa nói hết rất dễ hiểu.
Triệu thợ rèn không biết thế nào, y đang nhai một miếng thịt thỏ khô trong miệng, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn Thạch Linh Tú một cái.
Thấy Thạch Linh Tú dường như không nghe thấy Thạch Thanh Phong hỏi, y nghĩ tới nghĩ lui, cũng không định giấu giếm: "Ừm, hồi trẻ từng có rồi, người đó không phải là người tốt, đã cuỗm hết tiền trong nhà rồi bỏ đi với người khác. Sau này không ưng ai nữa, cứ nghĩ tạm thời độc thân cũng rất tốt."
Thạch Linh Tú thật ra đã sớm nhận ra ánh mắt của Triệu thợ rèn, chỉ là nàng không dám nghĩ nhiều.
Chỉ là đôi tai nhọn hoắt kia lại nghe rõ mồn một.
Mà Dư Tình lại nắm bắt được một điểm mấu chốt, câu nói sau đó của Triệu thợ rèn có ý gì, 'nghĩ tạm thời độc thân cũng rất tốt '?
Liệu có thể hiểu là, bây giờ đã không còn nằm trong phạm vi 'tạm thời' nữa rồi chăng?
Dư Tình nhìn gương mặt đại tỷ vẫn còn ẩn ẩn hồng, nàng nhịn không được thở dài nói: "Ấy, thật là trên đời, hạng người nào cũng có. Triệu thợ rèn huynh đã gặp phải nữ nhân lòng dạ xấu xa, còn như đại tỷ chúng ta đây, một nữ nhân tốt như vậy thì lại hoàn toàn ngược lại."
Lúc này, ánh mắt Triệu thợ rèn nhìn về phía Thạch Linh Tú đã mang theo sự xót xa.
Đại tẩu Lý thị lúc này cũng nhịn không được phụ họa: "Đâu chỉ vậy, may mà đại tỷ nhà ta đã thoát khỏi bể khổ, đại tỷ nếu tái giá, còn không biết tiện nghi cho nhà nào nữa!"
Thạch Kim Phong cũng nói: " Đúng vậy, tương lai tỷ phu, cả nhà chúng ta đều sẽ trông chừng thật kỹ."
Thạch Linh Tú không biết sao mọi người lại nói đến chuyện của mình, chuyện cũ đã qua rất lâu rồi, nhưng bây giờ lại nhắc đến trước mặt Triệu thợ rèn, nàng bỗng dưng có chút ngượng ngùng.
Nàng đành phải chặn miệng Thạch Kim Phong cùng những người khác: "Thôi được rồi, ta đã nói cả đời này ta không gả chồng. Giống như Triệu thợ rèn nói, độc thân cũng rất tốt."
Thạch Linh Tú vừa dứt lời, còn dùng đũa ra hiệu cho mọi người: "Mau ăn đi thôi, thức ăn sắp nguội hết rồi."
Lúc này, mọi người cũng đều tiếp tục đưa đũa gắp thức ăn.
Trừ Triệu Mộc Thực ra.
Đợi khi Thạch Thanh Phong gắp một cái cánh gà cho Dư Tình, liền nghe Triệu Mộc Thực nói: "Gặp được người tốt, vẫn là có vợ con quây quần bên bếp lò ấm áp là tốt nhất."
Dừng một chút, lại nghe y nói: "Thạch cô nương, nàng là một người tốt."
Đũa trên bàn đều dừng lại, vẫn là Dư Tình phản ứng nhanh, tiếp lấy cánh gà từ Thạch Thanh Phong rồi nói: " Đúng vậy mà, đại tỷ ta thật sự rất tốt, nào nào nào, ăn mừng trước cho năm sau đều vui vẻ hạnh phúc! Chúng ta mau ăn đi, lát nữa thức ăn nguội thật rồi."
Nói xong, Dư Tình lại kích động vỗ vỗ đùi Thạch Thanh Phong.
Nàng cảm thấy Triệu thợ rèn và đại tỷ có triển vọng, rất có triển vọng!
Thạch Linh Tú lúc này đã cúi đầu ăn cơm, vành tai nàng đỏ ửng mãi đến khi Triệu Mộc Thực ăn xong cơm rồi trở về mới dần dần biến mất.
Chuyện của Triệu Mộc Thực này, Dư Tình và những người khác cũng không đi nói gì với đại tỷ, đều nghĩ để đại tỷ tự mình nắm bắt.
Đợi đến lúc thật sự then chốt, mọi chuyện rõ ràng hơn, rồi động viên đại tỷ cũng không muộn.
Ngược lại, Dư Tình như một kẻ hóng chuyện, đến tối khi trò chuyện với Thạch Thanh Phong thì nói: "Tướng công, chàng có rảnh thì dò hỏi thêm về Triệu thợ rèn đi, thiếp cảm thấy huynh ấy chắc chắn đã để ý đại tỷ rồi."
Dù Dư Tình không nói, Thạch Thanh Phong cũng cảm nhận được, chuyện liên quan đến đại tỷ, y chắc chắn sẽ để tâm.
Nhưng bây giờ, vẫn là nên tập trung vào việc thai giáo hàng ngày: "Ừm, lát nữa ta sẽ đi dò hỏi. Nương tử, nào, tối nay cho hài nhi nghe Thiên Tự Văn nhé."
Dư Tình lặng lẽ xoa xoa bụng, an ủi đứa bé trong bụng, thầm nghĩ: Hài nhi à, cha con thật sự mê mẩn những thứ ru ngủ này rồi, nương cũng không giúp được con đâu. Con cứ nghe rồi ngủ đi.
Thạch Thanh Phong đặt tay lên bụng Dư Tình, bắt đầu đọc thuộc lòng: "Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang......"
Dư Tình nghe Thạch Thanh Phong đọc, nàng nhìn một cái, ôi trời, sao lại là đọc thuộc lòng trực tiếp thế này.
Thấy Thạch Thanh Phong vẫn không ngừng, Dư Tình kinh ngạc trợn tròn mắt ngắt lời: "Tướng công, chàng lại đọc thuộc lòng à? Đừng nói với thiếp là mấy lần trước thiếp ngủ rồi, chàng thai giáo đều là đọc thuộc lòng đấy nhé?"
"Ừm, mấy cái đơn giản này ta đều biết, hồi nhỏ cũng từng đọc thuộc lòng rồi, nghe đại ca cũng đọc thuộc lòng rất nhiều lần, ta cũng nghe quen rồi."
"Khâm phục! Tướng công, vậy còn những cuốn như Đại Học, Luận Ngữ trên giá sách thì sao?"
Thạch Thanh Phong nhìn giá sách, thành thật nói: "Đọc vài lượt, hẳn là cũng đọc thuộc lòng được."
Dư Tình lúc này thật sự đã khám phá ra một vùng đất mới của Thạch Thanh Phong, nàng nâng mặt Thạch Thanh Phong lên khen: "Không ngờ phu quân của ta lại có nhiều ưu điểm đến vậy, vừa văn vừa võ mà! Hì hì, có tiềm chất của học bá đấy! Thật lợi hại!"
Thạch Thanh Phong dù không hiểu lắm ý nghĩa của 'học bá', nhưng y biết nương tử đang khen mình, trong lòng cũng thấy vui vẻ.
Đợi nàng khen xong, Thạch Thanh Phong lại tiếp tục đọc thuộc lòng văn chương, vừa thai giáo, vừa ru người ta đi gặp Chu Công.