A, đứng dậy tự nhiên quá rồi.
Quên mất ở đây còn có một thùng giấm chua to lớn tự xưng chưa từng ghen.
Khi nói lời này, ánh mắt Mặc Trì Tiêu rất trầm, không hiểu sao khiến Khương Sơ Tĩnh có chút chột dạ.
Mặc dù rốt cuộc mình là người thế nào, Mặc Trì Tiêu hẳn là rõ như lòng bàn tay.
Nhưng dù sao vừa rồi nàng còn đang cùng hắn triền miên ân ái, giờ khắc này lại không chút do dự muốn đi gặp một nam nhân khác.
Ít nhiều có chút... ăn cháo đá bát.
Nhưng điều này cũng không thể trách nàng được mà.
Mặc Trì Tiêu quả thực rất tuấn mỹ, nhưng Bùi Vọng cũng là người đẹp hiếm có trên đời, nàng cũng không nỡ để Bùi Vọng buồn lòng a.
Nàng chỉ là phạm phải lỗi lầm mà nữ nhân cả thiên hạ đều sẽ mắc phải, nàng cũng rất vô tội.
Thuận thế ngả mình trở lại vào lòng nam nhân, vòng tay ôm lấy cổ đối phương, giọng nói mang theo vẻ nũng nịu: “Đại nhân không nỡ ta sao?”
Mặc Trì Tiêu bất động như núi, lồng n.g.ự.c phập phồng theo hơi thở.
Nàng rõ ràng cố ý hỏi.
Khương Sơ Tĩnh thấy Mặc Trì Tiêu không nói lời nào, liền ghé người hôn nhẹ lên yết hầu nhô ra ở cổ nam nhân.
Sau khi yết hầu Mặc Trì Tiêu khẽ nhấp nhô, nàng lại ngẩng đầu lên, vòng tay ôm lấy cổ hắn, như chuồn chuồn đạp nước, có lúc có lúc không mà hôn lên môi hắn.
Tựa như an ủi, lại tựa như trêu chọc.
Hơi thở của Mặc Trì Tiêu rõ ràng trở nên nặng nề hơn.
“Đợi chân ta lành rồi, ta đến Quốc công phủ tìm Đại nhân được không?”
“Buổi tối, ta sẽ lén lút đi, chàng chỉ cần đưa ta về trước khi trời sáng là được.”
Thiếu nữ ghé sát tai hắn, khẽ thở hơi như lan, mang theo sự dụ dỗ không che đậy.
“Một đêm... trọn một đêm ta đều ở bên chàng, chỉ ở bên một mình chàng.”
Rõ ràng biết nàng chỉ muốn ra ngoài gặp Bùi Vọng, nên mới cố ý nói những lời này để dỗ dành hắn. Thế nhưng hắn vẫn theo lời thiếu nữ mà vô thức nghĩ đến khung cảnh trong lời nàng.
Trọn một đêm, chỉ ở bên hắn.
Bàn tay lớn nắm chặt vòng eo thiếu nữ, cuối cùng cũng chậm rãi buông lỏng.
Đôi môi mỏng thốt ra ba chữ: “Nàng đi đi.”
Khương Sơ Tĩnh đôi mắt cong cong.
Khuyển nhi biết nghe lời, đương nhiên cũng nên có thưởng.
Lần này không còn là chuồn chuồn đạp nước nữa, mà là ghé sát vào dái tai nam nhân.
Thân thể khẽ động đậy, tai kề má áp: “...Muốn được hôn như lúc trước rồi, Đại nhân hôn xong, ta mới đi.”
Mặc Trì Tiêu cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, ngẩng đôi mắt thâm sâu như mực lên, một tay giữ lấy cằm thiếu nữ, nặng nề hôn xuống.
Phục Linh đợi ở ngoài cửa hồi lâu, cuối cùng mới thấy tiểu thư từ trong phòng bước ra.
Chỉ thấy tiểu thư khoác một bộ váy đỏ thẫm như màu quả lựu, sắc màu rực rỡ ấy càng tôn lên làn da trắng nõn như tuyết của nàng, tựa như một đóa hồng mai kiều diễm đẫm sương tuyết, búi tóc cũng đã được chải sửa lại.
Giờ khắc này, tiểu thư mặt mày hồng hào. Không phải kiểu gò má ửng hồng khi phát sốt ngày hôm qua, mà là làn da từ trong ra ngoài toát lên sắc hồng nhạt, thần sắc cũng mang theo vài phần lười biếng và thỏa mãn.
Tựa như vừa được thứ gì đó tẩm bổ vậy.
Rõ ràng không hề thoa son môi, nhưng cánh môi lại căng mọng, bóng bẩy.
Thật đẹp.
Ngay cả Phục Linh cũng không nhịn được nuốt nước bọt.
Tiểu thư làm sao có thể vừa thanh lệ đến cực điểm, lại thỉnh thoảng ẩn hiện nét quyến rũ mê hoặc đến vậy chứ.
Phục Linh không dám nghĩ tiểu thư và vị Quốc công gia kia ở trong phòng lâu như vậy đã xảy ra chuyện gì, càng nửa điểm không dám nhìn vào trong phòng, chỉ lập tức tiến lên đỡ: “Tiểu thư, vậy nô tỳ đỡ người đến tiền sảnh.”
Tiền sảnh.
Không khí hơi có vẻ ngưng trọng.
Trong khoảng thời gian chờ đợi Khương Sơ Tĩnh đến, Khương Bỉnh Vinh rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, mở miệng hỏi: “Vương phi, ta có thể hỏi một chút, vì sao người lại đặc biệt đến đây muốn gặp tiểu nữ?”
Tĩnh Bắc Vương Phi đoan trang ngồi trên ghế chủ vị, thần sắc bình tĩnh và trang nghiêm, nghi thái ưu nhã.
Nàng đã nghe nhi tử mình nói qua, chuyện ám sát ở Huyền An Tự không nên truyền bá, vì vậy khẽ gật đầu, nói: “Lệnh thiên kim từng giúp Tĩnh Bắc Vương phủ ta một đại ân, cho nên hôm nay, ta đặc biệt dẫn Vọng nhi đến đây để cảm tạ.”
“Ngoài ra, ta còn mang theo chút lễ mọn tặng Khương tiểu thư, mong nàng không chê bai.”
Tĩnh Bắc Vương phi vừa nói, vừa giơ tay ra hiệu, một hàng thị nữ nối đuôi nhau bước vào, tay ai nấy đều nâng những hộp quà tinh xảo.
Trong hộp gỗ sơn son đỏ thẫm là chuỗi vòng cổ trân châu rực rỡ sắc màu. Mỗi hạt trân châu đều tròn đầy đặn, màu sắc ôn nhuận, xứng đáng là hàng hiếm có trên đời.
Trong hộp gỗ đàn hương tinh mỹ là một bộ trâm cài ngọc bích. Chất ngọc mịn màng, xanh biếc nhỏ giọt, trong suốt như nước. Bộ diêu và chuỗi ngọc đi kèm chạm vào nhau, âm thanh trong trẻo êm tai.
Còn có tranh thư pháp danh gia được khung bằng gấm Thục, vòng ngọc dương chi trong hộp gỗ kim tơ nam, chuỗi hạt mã não khắc hoa văn dây leo… Những lễ vật này không gì không thể hiện sự coi trọng và thành ý của Tĩnh Bắc Vương phủ.
Khương Bỉnh Vinh nghe lời Tĩnh Bắc Vương phi nói, lại nhìn thấy những lễ vật này, càng thêm hồ đồ.
Tĩnh Bắc Vương và Vương phi ở biên cương nhiều năm, mới về kinh ngày hôm kia, hắn thực sự không thể nghĩ ra, Khương Sơ Tĩnh rốt cuộc đã giúp Tĩnh Bắc Vương phủ việc gì lớn.
Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ vội vàng cười làm lành: “Vương phi quá khách khí rồi, tiểu nữ có thể vì Tĩnh Bắc Vương phủ mà cống hiến, đó là vinh hạnh của nàng.”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân khẽ khàng. Mọi người vô thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Khương Sơ Tĩnh được Phục Linh đỡ, có chút khó khăn bước vào.
Dung nhan nàng có thể nói là tinh xảo tuyệt sắc. Một bộ váy lụa đỏ thẫm rực rỡ, vạt váy khẽ lay động theo từng bước chân của thiếu nữ. Tua rua trên trâm cài tóc khẽ rung, thêm vài phần vẻ đẹp linh động cho thiếu nữ.
Tĩnh Bắc Vương phi nhất thời có chút nín thở.
Không ngờ Khương gia tiểu thư đã cứu nhi tử mình không những có dũng khí như vậy, lại còn sinh ra xinh đẹp đến thế.
Nàng vốn cho rằng, Bùi Vọng nói muốn cùng nàng đến tướng phủ, chỉ là để cùng nàng bày tỏ lòng cảm tạ.
Mà lúc này, chú ý đến nhi tử mình vốn lạnh nhạt hờ hững, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía thiếu nữ, Tĩnh Bắc Vương phi cũng không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ… nhi tử nàng đây là, thiết thụ khai hoa?
Bùi Vọng quả thật đang nhìn Khương Sơ Tĩnh , nhưng không phải đắm chìm trong dung mạo nàng, mà là nhìn đôi chân đi lại bất tiện của nàng.
Nàng bước đi, trông còn khó khăn hơn ngày hôm kia. Chắc chắn là bong gân ở chân đã đến lúc sưng tấy nhất.
Mỗi bước đi, đều sẽ rất đau.
Đều là vì hắn, nàng mới phải chịu nỗi đau này, chịu khổ như vậy.
Nhưng giờ đây ở tướng phủ, lại dưới tầm mắt của nhiều người như vậy, hắn cũng không thể làm gì để nàng không phải chịu nỗi đau này.
Khương Sơ Tĩnh từ xa đối diện với ánh mắt Bùi Vọng, ánh mắt khẽ động, mang theo vài phần ngượng ngùng chỉ hai người họ hiểu, cúi người hành lễ: “…Bái kiến Vương phi, Thế tử. Bái kiến phụ thân.”
“Sơ nhi, chân con sao thế này?” Khương Bỉnh Vinh lúc này mới thấy nữ nhi đi lại bất tiện.
Khương Sơ Tĩnh lắc đầu: “Hôm qua ở trong cung, không cẩn thận bị trẹo một cái, phụ thân không cần lo lắng.”
Tĩnh Bắc Vương phi lại hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nàng chẳng màng thân phận địa vị của mình, tiến lên nắm lấy tay Khương Sơ Tĩnh , trong giọng nói mang theo sự cảm kích và vài phần xót xa: “Khương tiểu thư, ta hôm nay đến đây là vì ân tình đó, để cảm tạ ngươi. Những lễ mọn này, cũng mong ngươi thích.”
Ánh mắt Khương Sơ Tĩnh lướt qua những lễ vật rực rỡ muôn màu, khẽ cúi người cảm tạ: “Vương phi người quá khách khí rồi.”
Lời còn chưa nói hết, đã bị Tĩnh Bắc Vương phi vội vàng đỡ lấy, cảm khái nói: “Là con bé này quá khách khí. Ta chỉ thấy, có cảm tạ con thế nào cũng không đủ.”
Khương Bỉnh Vinh và Khương Lạc Vi, Chu di nương sau bình phong, càng không hiểu tại sao.
Rốt cuộc là ân tình gì, mà có thể khiến đường đường là Tĩnh Bắc Vương phi lại đối với một vãn bối của tướng phủ, thái độ thành khẩn thân thiết đến vậy.
Đúng lúc này, Bùi Vọng bỗng nhiên nhìn Khương Bỉnh Vinh, ngữ khí hờ hững nói: “Khương Tể tướng, ta có chuyện muốn nói với Khương tiểu thư, không biết có tiện không.”
Khương Bỉnh Vinh nghe lời, lập tức hiểu ra mà nói: “Tiện, tiện chứ. Vừa khéo hoa phù dung trong hoa viên tướng phủ nở rộ rất đẹp, Sơ nhi, con dẫn Thế tử đi tham quan một chút đi.”
Khương Sơ Tĩnh cúi người: “Vâng, cha.”
Hai người ra khỏi cửa, Phục Linh đỡ Khương Sơ Tĩnh , bước chân đi rất chậm rãi. Thỉnh thoảng thiếu nữ lại khẽ cắn môi, dường như đang chịu đau.
Bùi Vọng nhìn vào mắt nàng. Sắp đi đến hoa viên, Bùi Vọng nhìn Phục Linh, hờ hững nói: “Ngươi cứ lui xuống trước đi, ta và tiểu thư nhà ngươi sẽ nói chuyện ở đây.”
Phục Linh nhìn tiểu thư nhà mình, thấy nàng gật đầu, liền lập tức lui xuống: “Vâng.”
Phục Linh lui xuống sau, xung quanh đã tĩnh lặng không một bóng người, chỉ còn hoa cỏ xanh tươi rậm rạp.
“Thế…” Khương Sơ Tĩnh vừa nói được một chữ, đã bị Bùi Vọng trực tiếp bế lên. Tay nàng vô thức nắm chặt vạt áo hắn, trên má nhiễm một vệt hồng thẹn thùng.
Trong khoảnh khắc, Bùi Vọng dường như trở lại đêm mờ ám trong sơn động đó. Nàng mặc y phục ngoài của hắn sát vào người, hơi thở nóng bỏng quấn quýt lấy hắn, ôm chặt nhau cả đêm.
Cảnh tượng hiện rõ mồn một trước mắt, ngay cả không khí cũng trở nên nóng bỏng mê người. Hắn muốn giữ tâm bình tĩnh, nhưng vọng niệm đã sinh.
Khương Sơ Tĩnh không giãy giụa, mà nhẹ nhàng vùi đầu vào vai nam nhân, giọng nói mềm mại đáng yêu: “Thế tử…”
Giọng Bùi Vọng hơi khàn: “…Chân có phải rất đau không?”
“Muốn đi đâu, ta bế nàng đi.”