Thoát Khỏi Gia Đình Cực Phẩm - Mua Núi -Mua Đất Làm Giàu

Chương 95: --- Nợ tiền sòng bạc

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Hàn Thuỵ học cả buổi chiều, cầm lấy thảo dược Tiền Phương đưa cho nàng, về nhà đào theo mấy loại đó.

Nàng không ở lại lâu, nói với Dương thị một tiếng rồi về nhà.

Dương thị gặp gỡ nhiều người hơn, nàng cũng coi như đã hiểu rõ tính cách của Lý Uyển Thanh.

Đối với nàng mà dùng thái độ cứng rắn chắc chắn không được, nàng là người mà đối tốt với nàng một phần, nàng sẽ trả lại mười phần.

Dương thị càng ngày càng ôn hòa hơn, ngay cả đối với Tiền Phương, người con dâu mà nàng không vừa ý, cũng sẽ nói chuyện tử tế.

Hàn Thuỵ dẫn con trai đến đưa thảo dược một lần, trước khi đến nàng còn rất thấp thỏm, đợi đến khi đi, sờ vào năm mươi văn tiền trong túi, cảm thấy lưng tự dưng thẳng tắp lên.

Lý Uyển Thanh mấy ngày nay ngày nào cũng lên núi xem heo trong chuồng, Thất gia gia lại đến thêm hai ngày, heo con mới hoàn toàn khỏi bệnh.

Còn mấy ngày nữa cả nhà sẽ dọn nhà, Lý Uyển Thanh không ra ngoài bận rộn, ở nhà dọn dẹp đồ đạc.

Nàng cảm thấy không có bao nhiêu đồ, đợi đến khi dọn dẹp, mới phát hiện đồ lặt vặt cũng không ít.

Hàn Chi Diễn từ bên ngoài đi vào: “Uyển Thanh, ta đi ra ruộng xem một vòng, lâu rồi không đi xem rồi.”

Lý Uyển Thanh cũng muốn đi xem, nàng còn chưa đi xem mảnh đất được chia cho nhà mình.

Hàn Chi Diễn lấy mũ rơm của nàng mang đến, đội lên cho nàng, hai người cũng không vội, vừa nói chuyện vừa đi về phía thôn.

Mảnh đất của bọn họ hơi xa, phải đi xuyên qua thôn mới đến được.

Hai người đi ngang qua giữa thôn, đúng lúc nhìn thấy Dương thị đang nói chuyện với mấy người.

Hai người đi qua chào hỏi một tiếng, vừa đi được hai bước, đã bị người ta chặn lại.

“Uyển Thanh, A Diễn, cầu xin các ngươi tha cho Lại Tử đi, Lại Tử đã đói lâu rồi, xin các ngươi giơ cao đánh khẽ, hắn biết lỗi rồi.”

Lý Uyển Thanh chán ghét lùi lại một bước, hất tay nàng ta đang nắm cánh tay mình ra.

“Lần trước ta đã nói rõ rồi, chuyện này không có chỗ xoay chuyển, ta sẽ không đồng ý đâu.”

Vương Phượng Lan tuyệt vọng rồi, sáng nay nàng ta đi thăm Vương Lại Tử, Vương Lại Tử quỳ xuống cầu xin nàng ta, bảo nàng ta cho hắn vay mười lượng bạc.

Vương Lại Tử bị người ta dụ dỗ vào sòng bạc, thua mười lượng bạc, hắn không trả tiền là sẽ bị chặt chân.

Trong tay Vương Phượng Lan không có tiền, cho dù bán cả căn nhà của hắn, cũng không đủ mười lượng bạc.

Nàng ta mới nảy sinh ý nghĩ khác, đưa người về thôn, những kẻ đòi nợ kia sẽ kiềm chế một chút.

Lý Uyển Thanh nói xong liền định vòng qua nàng ta đi tiếp, Hàn Chi Diễn ở bên cạnh cảnh giác nhìn Vương Phượng Lan.

Bên Dương thị cũng chú ý đến tình hình bên này, những người đang nói chuyện, thấy bên này có náo nhiệt để xem, tất cả đều vây lại.

“Phượng Lan, không phải ta nói ngươi, con gái gả đi như bát nước hắt đi, ngươi có con trai con gái rồi, vẫn nên ít quản chuyện nhà nương đẻ thôi.” Dương thị trợn mắt nhìn nàng ta nói.

Vương Phượng Lan căn bản không nghe lọt tai, nàng ta không thể để nhà nương đẻ đứt đoạn, sau này đến bên đó, ca ca nàng ta hỏi nàng ta sao không chăm sóc tốt cháu trai, nàng ta đều không biết phải nói sao.

“Uyển Thanh, Lại Tử không phải người xấu, chỉ là bị chúng ta nuông chiều quá, chỉ cần ngươi có thể tha cho hắn, ta sẽ bảo hắn quỳ lạy xin lỗi ngươi.” Vương Phượng Lan sắc mặt dữ tợn nói.

“Ngươi đi nói với tộc trưởng họ Vương, quyết định này là do hắn đưa ra, không liên quan đến ta.”

Vương Phượng Lan hoàn toàn điên cuồng: “Các ngươi đều lòng dạ sắt đá, Lại Tử lại không làm bị thương ngươi, sao ngươi lại làm mình làm mẩy như vậy.”

Hàn Chi Diễn mặt trầm xuống chặn trước mặt Lý Uyển Thanh: “Thím, Uyển Thanh đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến chúng ta, thím vẫn nên về đi, dù sao hai con trai nhà thím còn phải sống trong thôn.”

Vương Phượng Lan đã hoàn toàn không nghe lọt tai, nàng ta mắt đỏ hoe nhìn Lý Uyển Thanh.

“Ngươi tiện nhân này, tuổi nhỏ sao lại độc ác như vậy, ta muốn thay cha nương ngươi dạy dỗ ngươi.”

Dương thị không vui rồi, nàng ta hiện tại đang rất thiếu cơ hội biểu hiện trước mặt Uyển Thanh.

Nàng ta giơ tay cho nàng ta một cái tát: “Ngươi là cái thá gì, còn muốn thay cha nương nàng ấy dạy dỗ nàng ấy, ngươi là người có địa vị gì, ngươi có thể so với con trai ta sao, con trai ta còn là người gặp quan cũng không cần quỳ.”

Vương thị đã quáng mắt, nàng ta lao về phía Dương thị.

Lý Uyển Thanh mắt nhanh tay lẹ kéo người lại, Dương thị thừa cơ lại tát thêm mấy cái.

“Ôi chao, ngươi còn dám đánh lão bà tử ta, ta liều mạng với ngươi!”

Lý Uyển Thanh thấy Hàn Chi Diễn muốn tới gần, bèn phất tay bảo hắn lùi lại, đây là cuộc ẩu đả giữa nữ nhân, không cần hắn can thiệp.

Lý Uyển Thanh lại nhìn hai người, Dương thị đã ghì chặt người kia xuống đất, ngồi trên người nàng ta mà tát lia lịa vào miệng.

“Ta cho ngươi nói càn, Trần gia quản con dâu kiểu gì vậy, loại chó dại thấy người là cắn như vậy thì nên nhốt ở nhà đi.”

Lý Uyển Thanh lập tức nhập vai hoàn hảo, lớn tiếng kêu la: “Các người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”

Nàng tiến tới can ngăn, thực ra là Vương Phượng Lan vừa có động tác, nàng liền giúp ghì chặt nàng ta xuống.

Dương thị mắng hả hê, đã lâu lắm rồi bà không đánh nhau với ai, họ suýt nữa quên mất bà không phải người dễ trọc giận.

Những người xung quanh cũng có kẻ tới kéo, nhưng bên này con dâu Hàn gia cũng không ít, thấy người nhà họ Vương và Trần gia ra tay, họ cũng hùa theo phe.

Chồng và hai người con trai, con dâu của Vương Phượng Lan nghe tin cũng đã tới.

Lý Uyển Thanh kéo tay Dương thị, Dương thị buông lỏng lực đạo, Vương Phượng Lan đưa tay đẩy một cái, bà liền mềm nhũn ngã xuống.

Vương Phượng Lan còn muốn động thủ nữa, thì bị hai người con dâu vừa chạy tới, mỗi người một bên kéo lại.

“Ai da da, ta đau n.g.ự.c quá, ai da da, tay ta gãy rồi, ta sắp không chịu nổi rồi.” Dương thị ngã xuống đất không mở mắt.

Hàn Chi Diễn đúng lúc đi tới: “Lần trước chúng ta không truy cứu, phải chăng là các ngươi nghĩ tính tình chúng ta hiền lành mà hết lần này đến lần khác tới gây sự?”

Hai người con dâu Trần gia đều hận c.h.ế.t nương chồng này, trong nhà có chút đồ tốt nào cũng đều cho Vương Lại Tử.

Mấy đứa con của họ đều gầy yếu hơn bạn bè cùng trang lứa, chính là do ngày nào cũng ăn không đủ no.

“A Diễn, mặt nương ta sưng thành cái dạng kia rồi, các ngươi cũng nên cho một lời giải thích đi.”

Hàn Chi Diễn không chút sợ hãi đối mặt với hắn: “Nãi nãi ta lớn tuổi rồi, bà ấy có chịu nổi một cái đẩy của thím dâu không? Ta còn cần các ngươi cho ta một lời giải thích đây này.”

Hai bên giương cung bạt kiếm, không ai nhường ai, trông chừng sắp đánh nhau tới nơi.

Lý tam thẩm vừa ra khỏi cửa đã thấy cảnh này, bà vội vàng quay về gọi người, không thể để người nhà mình bị ức h.i.ế.p được.

Người nhà họ Hàn đến rất nhanh, Trần gia cũng có người tới, hai bên không ai phục ai, rõ ràng sắp sửa động thủ.

Người nhà họ Vương cũng có người tới, tộc trưởng họ Vương đã từng chịu thiệt một lần nên đã đuổi tất cả mọi người về.

Ông ta không muốn Vương Lại Tử quay về, từ khi Vương Lại Tử đi rồi, sẽ không còn ai ba ngày hai bữa tới tìm ông nữa.

Lý Uyển Thanh cười lạnh nhìn Trần gia một cái: “Hôm nay chỉ cần các ngươi động thủ, nhà chúng ta tuyệt đối sẽ không nhận bất cứ thứ gì của các ngươi nữa.”

Trừ gia đình Vương Phượng Lan, những người khác đều do dự, khoảng thời gian này, nhờ bán thảo dược và chiếu cỏ, trong nhà họ đều đã có chút tích lũy.

Lúc này một trưởng bối Trần gia đứng ra: “Chuyện gì thế này, mọi người có gì cứ nói chuyện cho tử tế, các ngươi nói xem, lần này vì chuyện gì mà gây sự?”

Hàn Chi Diễn chỉ vài câu đã kể rõ tình hình lúc đó, còn có nhân chứng, khiến người nhà họ Trần đều không còn lời nào để nói.

---

Thoát Khỏi Gia Đình Cực Phẩm - Mua Núi -Mua Đất Làm Giàu

Chương 95: --- Nợ tiền sòng bạc