Lần cuối cùng, là ở sân bay.
"An Dương, tôi đã lấy tất cả dấu chân bên ngoài nhà kho, phân tích đối chiếu."
"Cô nói đó là lần đầu tiên cô đến ngọn núi đó, nhưng trong số dấu chân lên núi, cho thấy cô không hề đi đường vòng, dấu chân thẳng tắp, đó không phải là lần đầu tiên cô đến đó."
Máy bay vụt qua trên không, tim tôi run lên theo mặt đất, theo những tiếng ồn ào.
Tôi mờ mịt mở to mắt: "Nhiều người chạy xuống núi như vậy, anh vẫn có thể phân biệt được dấu chân của tôi sao? Giỏi thật đấy."
Viên cảnh sát trẻ vẻ mặt nghiêm nghị: “Dấu chân học hữu ích hơn cô nghĩ nhiều. Dấu chân của cô khi đến kho tuy vội vã, nhưng bước đi tương đối ổn định, lực chân cũng không khác biệt là bao, chứng tỏ lúc đó cô không hề vội vàng đến thế. Điểm này, có thể so sánh với chín người thực sự chạy trốn kia.”
“Dấu chân họ xuống núi dày đặc, nông và hỗn loạn, đều thể hiện đặc điểm đầu ngón chân tác động lực mạnh hơn, gót chân nhẹ hơn. Đây mới là đặc trưng khi thực sự cố gắng chạy trốn.”
“Cô đã biết về nhà kho, cũng biết những gì An Quốc Vĩ đã làm, cô đã có cơ hội báo cảnh sát từ sớm, nhưng cô không làm. Cô đang chờ đợi, chờ đợi một cơ hội, có thể hạ gục ông ta bằng một đòn chí mạng.”
“Mọi lời khai, mọi hành động của cô, chín mươi lăm phần trăm là thật. Nhưng năm phần trăm bị che giấu kia, mới là mục đích thật sự. Mục đích cuối cùng của cô là g.i.ế.c An Quốc Vĩ, đúng không?”
Đương nhiên, giữa tôi và ông ta, nhất định phải có một người chết.
Tôi biết An Quốc Vĩ không phải bố ruột của tôi từ năm cấp hai.
Tôi đã lén xem sổ hộ khẩu, ông ta chưa từng lập gia đình, càng không có chuyện đã ly hôn.
Đêm tôi có kinh nguyệt, An Quốc Vĩ đã lợi dụng lúc tôi ngủ, nóng lòng vuốt ve mặt tôi. Những ngón tay nhớp nháp như nhện bò qua: “Dương Dương, bố sẽ ở bên con mãi mãi…”
Tôi giả vờ ngủ say, thầm hạ quyết tâm.
Tôi nhất định phải g.i.ế.c ông ta.
Nhất định.
Đêm đó sấm chớp rền vang, tôi chạm vào cán dao.
Con d.a.o đó, đương nhiên không phải do An Quốc Vĩ bỏ quên. Trời xanh chưa bao giờ thương xót tôi.
Đây là con d.a.o gọt hoa quả mà ông ta thường dùng, tôi đã lén giấu đi.
Như vậy, trên đó vẫn sẽ còn dấu vân tay của ông ta.
An Quốc Vĩ vẫn đang gầm lên: “Tại sao? Tại sao lại thả chúng đi? Rõ ràng là mày—”
Khoảnh khắc sét đánh vang trời, tôi rút dao, đ.â.m xuống.
Lưỡi d.a.o đ.â.m sâu vào da thịt, mặt An Quốc Vĩ co giật vì đau đớn, m.á.u chảy ra ngoài quần áo.
Ông ta ôm bụng, từ từ ngã xuống.
Gió mưa gào thét, trước khi chết, ông ta nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được.
Ánh mắt đó khiến tôi thấy nực cười từ tận đáy lòng.
“Bố, không phải bố vẫn luôn nói, cá lớn nuốt cá bé là quy luật vận hành cơ bản của thế giới này sao? Giờ thì, bố có thể tuân theo quy tắc đó, đi c.h.ế.t đi.”
Giờ khắc này, tôi như quay trở lại tuổi thơ.
Trở lại khoảnh khắc ông ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi, cố sức đ.â.m vào bụng con mèo.
Máu theo tay, nhỏ giọt khắp người tôi.
Tôi của quá khứ, không có đủ sức mạnh để phản kháng.
Tôi biết, ngay cả khi tìm được bố mẹ ruột, ông ta nhất định cũng sẽ quấy rầy chúng tôi.
Ông ta là một kẻ bệnh tâm thần, nếu gây ra chuyện, pháp luật chỉ đưa ông ta vào viện dưỡng lão.
Làm sao đây, tôi muốn ông ta phải chết.
Chết một cách triệt để, vĩnh viễn không làm phiền tới tôi.
Trước cửa phòng chờ, đôi mắt viên cảnh sát trẻ sáng rõ, sắc bén.
Anh ta chỉ muốn một câu trả lời, ở một mức độ nào đó, tôi rất giống anh ta.
Tôi cũng là người sẽ truy tìm đến cùng vì một câu trả lời.
“Con đường đó, tuy tôi đi lần đầu, nhưng tôi đã xem tài liệu về nhà kho của An Quốc Vĩ. Tôi lại rất giỏi môn địa lý, nên đại khái phán đoán ra được khu vực đó, có gì lạ sao?”
Vấn đề dấu chân không phải là tôi không nhận ra.
Chỉ là quãng đường từ chân núi đến nhà kho, tôi đã tính toán chính xác giới hạn thể lực của mình. Nếu muốn hoàn hảo không tì vết ở điểm này … thì chắc chắn sẽ làm giảm xác suất chiến thắng trong cuộc đối đầu.
Chỉ dựa vào vài dấu chân, vẫn chưa đủ để kết tội tôi, hơn nữa người duy nhất biết sự thật đã c.h.ế.t rồi.
Điểm thiếu sót này, tôi có thể chấp nhận.
Hồi nhỏ, thầy giáo từng dạy về chiến lược làm bài.
“Trong trường hợp thời gian thi có hạn, mọi người nhất định phải dành nhiều thời gian nhất cho những câu hỏi đạt điểm cao nhất!”
Điểm này, tôi rất tâm đắc.
Có thể khẳng định rằng, bài thi này, tôi đã nộp bài một cách hoàn hảo.
--Hết--