Ninh bà bà bắt đầu quan sát cửa tiệm, ánh mắt cũng bắt đầu tính toán.
Lý bà bà cười cười, để nương của Nhị Ngưu thay thế công việc của bà.
“Đây là cửa tiệm của lão tỷ tỷ nhà hàng xóm, không phải sắp Tết rồi sao, đồ Tết bán chạy, nên ta mới tới giúp một tay.”
Khách bên cạnh nghe thấy cũng vểnh tai lên nghe, nhưng không lật tẩy.
Ninh bà bà nghe vậy, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
Bà ta nhìn quanh, vừa hay thấy một nam tử tuấn tú ngồi sau quầy đọc sách.
Bên cạnh còn ngồi một nữ tử xinh đẹp, trông hơi quen nhưng lại không quá quen.
“Đây là con trai nhà hàng xóm của bà à, thật tuấn tú.”
Ninh bà bà nhìn phía mặt nghiêng của Lý Chi Diễn và nói.
Ninh Oanh Oanh cũng mê mẩn nhìn, thư sinh này quá tuấn tú.
Lý bà bà liếc mắt, lạnh lùng nói:
“Thông gia, sao bà lại không nhận ra nữ tế nhà mình vậy?”
“Cái gì!”
Ninh Oanh Oanh và Ninh bà bà đồng thời kinh ngạc lên tiếng, không tin mà nhìn Lý Chi Diễn.
Ninh Thất Nguyệt liếc nhìn hai người, Lý Chi Diễn lật một trang sách, một tay nắm lấy tay nàng.
Cảnh này khiến mắt Ninh Oanh Oanh đau nhói, không ngờ, đây lại là muội phu của mình.
Nếu biết Lý Chi Diễn đẹp như vậy, có nói gì thì nàng ta cũng sẽ gả cho chàng.
Nếu ở bên chàng lúc ôn thi, không chừng sau này thật sự có thể làm quan phu nhân.
Nàng ta lại trừng mắt.
Không ngờ, Lý Chi Diễn này lại thật đa tình.
Vừa mới kết hôn với sao chổi nhà mình mà lại đã dính líu với cô nương khác rồi?
“Thím thông gia, nhà thím thật không đàng hoàng!”
Lý bà bà nhìn Ninh Oanh Oanh, trong lòng bà hiểu rõ, nhưng bề ngoài giả vờ không hiểu:
“Ôi chao, a tỷ của Thất Nguyệt nói vậy là có ý gì?”
“Ta có ý gì à?”
Ninh Oanh Oanh trợn mắt nhỏ giả vờ tức giận nói:
“Thất Nguyệt nhà ta tuy có tiếng xấu, bị đồn là sao chổi, nhưng nhà ngươi cũng không thể quá đáng như vậy!”
“Ngươi mới là sao chổi!”
Hàn Thị nghe vậy liền bực mình, cùng Lý bà bà và nương của Nhị Ngưu đồng thời tức giận hét lên.
Ninh Oanh Oanh ngẩn ra, sợ run, không hiểu nhìn hai người.
“Vốn là vậy, đâu phải mình ta nói.”
Ninh Oanh Oanh ấm ức nói.
“Có tỷ tỷ nào như ngươi không?”
“Nguyệt Nhi nhà ta có tỷ tỷ và nương như các ngươi, đùng là xui xẻo.”
Hàn Thị không khách sáo hừ một cái, nhưng tay gói bánh không chậm lại.
Hàn Thị cười với khách:
“Đại ca, ngươi cầm lấy.”
“Cảm ơn.”
Khách nhận lấy, sau đó nhìn Ninh Oanh Oanh nói:
“Ta tưởng ai, hóa ra là tiểu thiếp thứ mười sáu mới của lão viên ngoại sắp c.h.ế.t ở thành nam.”
“Liên quan gì đến ngươi!”
Ninh bà bà trừng mắt nhìn khách, kéo Ninh Oanh Oanh, không vui nói với Lý bà bà:
“Oanh Oanh nhà ta đâu có nói sai, Ninh Thất Nguyệt vốn là sao chổi.”
“Không biết nói thì ngậm miệng lại, Nguyệt Nhi nhà ta là tiểu phúc tinh, cả nhà ngươi mới là sao chổi, phì.”
“Thím thông gia, nhìn thím bảo vệ muội muội ta thế, sao lại để tướng công của nàng dính líu với cô nương khác?”
“Cô nương này không phải là nữ nhi của thím này sao? Thím thông gia, làm người không thể như vậy được đâu!”
Ninh Oanh Oanh làm bộ ta rất hiền lành, ta rất hiểu chuyện.
“Các vị khách quan, xem xem, có vẻ mẫu tử nhà thông gia ta rất quan tâm đến tân nương nhà ta đúng không.”
“Cái gì mà xem ra? Chúng ta vốn luôn quan tâm đến muội muội ta mà.”
Ninh Oanh Oanh rưng rưng nói.
Lý bà bà cười khẩy:
“Ôi chao, đúng là tức cười muốn chết, lúc đầu nói với tân nương nhà ta, sau này đừng về nữa, đừng cản trở ả làm thiếp của nhà giàu.”
“Gả đi được một tháng mà người nhà ngoại không ai đến, giờ lại nói quan tâm đến tân nương nhà ta à?”
“Còn nữa, ngươi không nhận ra muội muội ngươi, lại còn muốn bôi nhọ Chi Diễn nhà ta nữa sao?”
“Sao ta lại không nhận ra muội muội ta.”
Ninh Oanh Oanh không cam lòng phản bác.
Lý bà bà cười gọi Ninh Thất Nguyệt:
“Nguyệt Nhi, mau lại đây, để nương và tỷ tỷ con nhìn cho rõ.”
Ninh Oanh Oanh không tin nhìn Ninh Thất Nguyệt, rồi lại nhìn Ninh bà bà, cuối cùng ánh mắt dừng trên Ninh Thất Nguyệt.
Dường như Ninh Thất Nguyệt cao hơn trước nhiều, dáng người cao ráo thướt tha, da dẻ trắng trẻo mịn màng.
Dung mạo cũng thay đổi nhiều, nhưng đại thể vẫn có thể nhận ra bóng dáng trước kia.
“Mới hơn một tháng không gặp, nương và tỷ tỷ đã không nhận ra ta rồi sao?”
Ninh Thất Nguyệt cười nói.
Ninh Oanh Oanh nhìn Ninh bà bà, Ninh bà bà cũng ngây người.
Sao có thể, đây là nữ nhi của bà à?
Nhị nha đầu có thể đẹp như vậy sao?
Nhìn kỹ, con bé c.h.ế.t tiệt này giống hệt bà bà đã c.h.ế.t của mình.
Lúc trẻ bà ta là mỹ nhân nổi tiếng mười dặm tám hương, không ngờ, con bé này lại thừa hưởng nhan sắc của bà ta.
Nhan sắc này nếu cho Oanh Oanh của bà thì kiểu gì cũng có thể đẩy lão bà nhà họ Hà kia xuống.
“Không thể nào, ngươi sao có thể là Ninh Thất Nguyệt!”
Ninh Oanh Oanh ghen tỵ muốn trào máu, nàng ta không tin cô nương xinh đẹp trước mắt là sao chổi Ninh Thất Nguyệt.
“A tỷ nói lạ thật, đúng là đúng, sai là sai, sao mà giả mạo được?”
“Vả lại, chẳng lẽ tướng công ta và bà bà, đại tẩu lại nhận nhầm ta sao?”
Ninh Thất Nguyệt cười tươi rói khoác tay Lý bà bà, Ninh Oanh Oanh ghen tỵ đến đỏ cả mắt.
Không thể nào, sao có thể, Ninh Thất Nguyệt sao có thể trở nên xinh đẹp như vậy.
Nhìn nàng mặc chiếc áo thêu hoa màu xanh nhạt, dưới mặc váy bách liễu thêu hoa đỏ thẫm, bên ngoài khoác áo lông thêu hoa.
Màu phấn hồng càng tôn lên làn da trắng mịn màng, khiến người khác ghen tỵ.
Vô tình thấy ánh vàng lóe lên, ánh nắng chiếu vào càng chói mắt.
Trên đầu nàng cài một chiếc trâm vàng, một chiếc trâm khảm ngọc, tai đeo khuyên tai ngọc, tay đeo vòng vàng, nhà họ Lý coi trọng nàng dâu này đến vậy sao?