Góa phụ Lưu không tin vào tai mình, không ngờ, con nàng ta lại bị Mạc bà bà đè chết.
"Ta liều mạng với ngươi, ta tin tưởng ngươi, mới để con ở nhà ngươi nuôi."
"Mỗi tháng ta cho ngươi nhiều tiền, còn cho ngươi đồ ăn, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy!"
"Ngươi còn dám hỏi ta? Ngươi biết không, từ khi đứa nhỏ đáng ghét này sinh ra, ta không hề có giấc ngủ ngon?"
"Nó vốn là nghiệt chủng, c.h.ế.t là đáng!"
Mạc bà bà không giả vờ nữa, mà căm hận trách đứa trẻ khó nuôi.
Góa phụ Lưu chỉ lo vui chơi, ngày ngày ở bên Trương Toàn, ngoài cho b.ú thì không chăm sóc đứa trẻ.
Ban đêm đều do Mạc bà bà cho uống nước cơm, mới nuôi được đến vậy.
"Ta đánh c.h.ế.t ngươi, bà lão c.h.ế.t tiệt!"
Góa phụ Lưu hét lên, rõ ràng nàng ta sắp được gả vào nhà họ Trương rồi mà.
Tại sao, tại sao lại thành ra thế này.
"Đánh c.h.ế.t ta? Ngươi là tiểu tiện nhân, còn hèn hạ hơn gái lầu xanh."
Mạc bà bà đẩy góa phụ Lưu, đầu nàng ta đập mạnh xuống đất.
"Trương Toàn, chỉ ngươi coi nàng ta là báu vật thôi, ngươi có biết nàng ta đã dẫn bao nhiêu nam nhân đến nhà ta vui vẻ không?"
"Chậc chậc, thật dâm đãng."
"Nhiều nam nhân như vậy, tại sao lại có con với ngươi chứ?"
"Hahaha, vì ngươi ngu nhất, đần nhất đấy!"
"Đứa nghiệt chủng này nàng ta cũng không biết là của ai, nên đổ cho ngươi đấy."
"Nàng còn nói với ta và những gã nam nhân khác rằng ngươi vì nàng ta mà chưa từng động vào nương tử."
"Thật lòng mà nói thì ngươi đúng là đồ ngốc, có nương tử đẹp như vậy mà lại không cần, đi cần con tiện nhân này!"
Nghe lời Mạc bà bà, Trương Toàn như bị sét đánh.
Lý Thục Phân cũng vậy, nàng không tin vào mắt mình, tự nhìn mình, rồi nhìn Trương Toàn.
"Ngươi chưa từng động vào ta? Không phải ngươi nói nắm tay ta, ngủ chung giường với ta là có thể có con sao?"
Nghe câu này, ngoài Ninh Thất Nguyệt hơi cong khóe miệng, thì những người khác đều sững sờ.
Lý Thục Phân không biết gì về động phòng sao?
Hàn thị đỏ mặt hỏi nhỏ:
"Lúc muội xuất giá, không phải tẩy đã cho muội một quyển sách nhỏ sao?"
"Muội chưa đọc à?"
Lý Thục Phân sững sờ, nghĩ một lúc mới phản ứng:
"Quyển sách nhỏ đó bị hắn vô tình làm ướt, nhoè hết nên muội vứt đi rồi."
Hàn Thị không nói nên lời, đại cô tử này, nên nói sao đây?
Không ngờ, nàng gả đến bao nhiêu ngày rồi, mà bụng vẫn chưa có chút động tĩnh nào, hoàn toàn không động phòng, làm sao mà có thai được chứ.
Nhưng như vậy cũng tốt, đối với nàng cũng có lợi.
"Trương Toàn, ngươi lừa ta khổ thật đấy."
Lý Thục Phân oán hận trừng mắt nhìn Trương Toàn.
Lúc này, trong đầu Trương Toàn đều là hối hận, người đó nói không sai, Lý Thục Phân thực ra là một nữ nhân rất tốt.
Khi hắn ở ngoài ăn chơi, đều là Lý Thục Phân ở tiệm chăm lo cho hắn.
Hắn như bị ma quỷ mê hoặc, bỏ qua một tân nương đẹp đẽ, lại muốn một góa phụ.
Kết quả là góa phụ này còn bẩn hơn cả gái thanh lâu.
"Haha… Hay cho góa phụ Lưu, hay cho một Lưu Diễm Phương, ngươi được lắm."
Mắt Trương Toàn đỏ rực, nhìn góa phụ Lưu như muốn lột da xẻ thịt nàng.
Trước đây thích bao nhiêu, thì giờ hận bấy nhiêu.
"Trương Toàn, ngươi tin ta, ta không phải là người như vậy, đó cũng là trước đây, trước đây ta cũng không còn cách nào khác."
"Không còn cách nào?"
Trương Toàn đẩy nàng ta ra.
Một tay hắn bóp cằm nàng, lạnh lùng nói:
"Nhà họ Lâm chưa bao giờ khắt khe với ngươi, sau khi tướng công ngươi chết, vẫn luôn cho ngươi tiền sinh hoạt hàng tháng."
"Sao lại cần ngươi đi bán mình?"
Nói xong, Trương Toàn ghét bỏ thả cằm nàng ta ra.
Góa phụ Lưu khóc như mưa:
"Trương Toàn, ta thực sự sai rồi, ta thực sự sai rồi."
"Trương Toàn, ngươi đừng quên, ta đã sinh cho ngươi một đứa con trai, ta đã sinh cho ngươi một đứa con trai đấy."
"Đó là ta liều mạng sinh ra, ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ngươi đã nói sẽ cưới ta, ngươi đã nói sẽ cưới ta mà."
Trương Toàn thực sự là một kẻ vô tình, trước đây hai người còn yêu thương như một người.
Giờ đây, lại hận không thể đá nàng ta đi.
Trương Toàn đẩy góa phụ Lưu ra, nhìn Lý Thục Phân.
Lý Thục Phân thấy mắt hắn đỏ rực trừng mình.
Bị dọa sợ, nàng kinh hãi lùi lại mấy bước, trốn sau lưng Hàn Thị.
Hàn Thị trừng mắt nhìn hắn:
"Làm gì?"
"Nương tử, ta sai rồi, đều là ta đầu óc mê muội, ta không dám nữa, xin nàng hãy tiếp tục chung sống hạnh phúc với ta."
"Sau này ta không bao giờ làm chuyện bậy bạ nữa, không bao giờ làm những trò này nữa, xin nàng tha thứ cho ta lần này, cùng ta về nhà."
"Tối nay, tối nay chúng ta sẽ viên phòng, được không?"
Nghe lời vô liêm sỉ của Trương Toàn, mọi người ở đó bao gồm cả đình trưởng đều không nói nên lời.
"Ta thực sự chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như vậy."
Vương Chí nén lời nói ra.
Lời này lập tức khơi dậy lòng chính nghĩa của mọi người, đồng loạt lên tiếng công kích hắn.
"Ngươi đúng là không biết xấu hổ, trước đó còn hai người như một với góa phụ Lưu, giờ lại muốn bỏ rơi người ta, chọn nương tử đã hòa ly?"
"Ta năm nay sáu mươi ba tuổi rồi, mà chưa từng thấy nam nhân nào như ngươi."
"Đùng là được mở rộng tầm mắt, tiểu nương tử, ngươi không nên mù quáng."
" Đúng vậy, Lý nương tử, ngươi không nên mù quáng."
Mọi người đồng loạt khuyên Lý Thục Phân, Lý Thục Phân cũng có vẻ như lần đầu tiên nhận ra con người này.
"Không thể nào, Trương Toàn, ngươi và ta đã hòa ly, ta đã thoát ra khỏi hố lửa của ngươi, làm sao lại nhảy vào nữa."
Lý Thục Phân bước đến bên người thân, Lý Chi Diễn nhìn đình trưởng:
"Đình trưởng đại nhân, nếu chúng ta đã được rửa sạch hiềm nghi, thì chúng ta có thể rời đi được không?"
"Đương nhiên."
Đình trưởng gật đầu:
"Mạc bà bà che giấu sự thật, cố gắng vu oan cho người khác, bị phạt mười roi, kết án hai năm tù."