TIỀN CHO THÚ CƯNG, TÌNH YÊU CHO MẸ

CHƯƠNG 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sắc mặt mẹ tối sầm lại: “Con chỉ tặng cái này thôi à?”

Tôi cười thành thật: “ Đúng vậy, con mua ở cửa hàng đồng giá, mất 39 đồng 9, đắt hơn đôi giày của Tống Gia Hào những 9 xu lận.

“Mẹ à, dạo gần đây con cứ nghĩ mãi về lời mẹ nói. Mẹ nói đúng, hồi nhỏ mẹ luôn đối xử công bằng với con và em, vì vậy bây giờ con cũng muốn quà của mình phải ngang bằng với em.

“Với lại, con gái quả thật tâm lý hơn con trai, chiếc dây chuyền này có thể điều chỉnh độ dài, không lo bị rộng hay chật.”

Tôi cười hồn nhiên, nét mặt vừa ngoan ngoãn vừa vô tội, khiến mẹ tôi tức đến xanh cả mặt nhưng lại không tiện bộc phát.

“Con đã đi làm rồi, sao lại so bì với em? Nó còn đang học đại học đấy!” Bà cố nén giận. “Thế nói thật đi, lương của con giờ là bao nhiêu?”

Tôi đáp thật: “Mỗi tháng con kiếm được mười tám nghìn, nhưng đều tiêu hết cho mèo rồi.”

“Mẹ à, giờ con mới hiểu nỗi khổ của mẹ. Nuôi con trai thật là tốn kém! Tuần trước mèo của con không khỏe, đi chụp CT và mua thuốc, hơn mười nghìn cứ thế mà bay mất.”

Tôi vỗ nhẹ đuôi của chú mèo, học theo kiểu những bà mẹ bỉm sữa than phiền về con cưng “nuốt tiền” của mình, miệng nói câu oán trách ngọt ngào.

“Cái gì?” Mẹ tôi bật dậy khỏi ghế, mắt long sòng sọc như muốn khóc máu: “Nhà mình vốn đã khó khăn, vậy mà con dám tiêu tiền kiểu đó cho một con súc sinh? Ba mẹ còn có vài trăm nghìn tiền vay ngân hàng cần trả, con biết không?”

Tôi thắc mắc trong lòng: "Mấy căn nhà mẹ mua cho Tống Gia Hào đều là trả thẳng mà, sao nhà mình lại có khoản vay?"

Vừa dứt lời, tôi lập tức nhận ra điều gì đó.

Thì ra là lại mua thêm căn thứ tư rồi.

Mẹ biết mình lỡ lời, có chút chột dạ nên im lặng.

3

Một lúc sau, bà ngồi xuống và bắt đầu giải thích: "Căn nhà này ban đầu ba mẹ định mua cho con, nhưng nghĩ lại, lỡ sau này con lấy chồng xa, căn nhà này cũng đâu mang theo được."

"Bọn mẹ nghĩ là, con giờ lương cũng không thấp, chi bằng giúp gia đình trả nợ căn này. Sau này đến lúc con kết hôn, bọn mẹ sẽ mua cho con một căn khác."

Ồ, một cái bánh vẽ to đùng.

Bắt tôi trả vài trăm nghìn tiền vay rồi lại vẽ ra cái bánh hão hứa mua nhà, vậy sao tôi không để dành tiền tự mua luôn cho xong?

Giới trẻ bây giờ thật thảm, đi làm thì bị sếp vẽ bánh, lên mạng thì bị chuyên gia vẽ bánh, còn là con gái, về đến nhà cũng bị người thân vẽ bánh.

Đáng tiếc là, bị lừa dối hết lần này đến lần khác, niềm tin cuối cùng cũng cạn kiệt.

"Vậy lần này tên ai đứng sổ đỏ?" Tôi cười lạnh, nhìn về phía Tống Gia Hào đang mải chơi game, "Lại là con trai của mẹ chứ gì?"

Mẹ tôi nổi giận: "Con nói cái gì mà con trai của mẹ, nó chẳng phải em trai ruột của con sao? Ngày xưa bọn mẹ sinh nó là để sau này con có người thân, có gia đình đằng ngoại, ba mẹ già đi, nó sẽ là người thân duy nhất của con trên đời. Nó sống tốt thì con cũng có chỗ dựa bên nhà chồng! Hai chị em ruột thịt với nhau, chẳng lẽ không nên nương tựa nhau, còn chia rạch ròi gì con với nó?”

"Con bỏ tiền ra, khi trang trí nhà mới, bọn mẹ sẽ để dành một phòng cho con. Sau này về nhà ngoại, mẹ tin Gia Hào sẽ không đuổi con đi."

Tôi ôm mèo, ngáp một cái lười biếng: "Mẹ à, để ở một phòng chỉ dùng vài ngày trong năm mà con phải chi trả gần hết tiền lương mấy năm tới, thì chi bằng con ở khách sạn bảy sao, mỗi đêm cũng chỉ vài nghìn. Căn nhà đắt đỏ này, con ở không nổi."

Chưa để mẹ nói gì thêm, tôi cười tươi: "Mẹ, con thấy mẹ nói rất đúng, con là con gái, cần gì lo chuyện nhà cửa làm gì. Thế nên tiền lương của con vẫn sẽ dành để chăm sóc con trai của con thôi."

"Con trai con trai, con thực sự coi con súc sinh đó là con mình à? Sinh nhật mẹ, con tặng đồ giả, vậy mà mỗi tháng con tiêu hơn mười nghìn cho con súc sinh đó, con còn có lương tâm không?" Mẹ giận dữ đến cao giọng hẳn lên.

Phải đấy, tôi không nỡ tiêu hơn mười nghìn mua vòng cổ cho mẹ, nhưng lại sẵn sàng tiêu tiền cho mèo.

Người ta không sợ thiếu mà sợ không công bằng.

Cuối cùng, mẹ cũng hiểu cảm giác bị thiên vị là như thế nào rồi.

Tôi vẫn bình thản, khuôn mặt vô tội: "Mẹ thương con trai mẹ, cho nó bốn căn nhà. Còn con thương con trai của con, mỗi tháng chi cho nó mười tám nghìn, chẳng sai mà mẹ?

"Mẹ đừng giận mà. Tuy con đã đưa tiền cho mèo nhưng tình yêu thì con vẫn dành cho mẹ mà."

Mẹ gào lên trong cơn thịnh nộ: "Cút ngay!"

Nửa đêm 12 giờ, tôi bị đuổi khỏi nhà.

—-----

Tôi quay người đi thẳng đến khách sạn Shangri-La, bỏ hơn một nghìn tệ thuê phòng một đêm.

Nhân viên lễ tân vô cùng lịch sự và chu đáo, giúp tôi sắp xếp chỗ cho mèo cưng, còn tặng tôi một bữa khuya.

Tôi tận hưởng một bồn tắm thư giãn và ăn trái cây mát lạnh trong phòng, cảm thấy tiền phải tiêu vào những nơi xứng đáng như thế này.

4

Sáng hôm sau là cuối tuần, tôi đi dạo một vòng quanh khu chung cư gần công ty và thuê một căn hộ.

Phòng một ngủ một khách, có ban công lớn, nội thất đã được trang trí đầy đủ, giá thuê chỉ hai nghìn tệ một tháng. Bà chủ còn mừng như bắt được vàng, nhiệt tình giúp tôi dọn dẹp.

Còn nếu giờ tôi ở nhà, đưa hai nghìn tệ cho mẹ trả nợ, bà ấy chỉ trách tôi đưa quá ít.

Quả nhiên, có những nơi bỏ tiền ra có thể mua được dịch vụ và sự hài lòng, còn có những nơi dẫu tiêu bao nhiêu tiền cũng chỉ nhận lại sự không vừa lòng và những đòi hỏi vô tận.

Thế là tôi và chú mèo bắt đầu cuộc sống hai người, có tiền có sắc, cuộc đời không thể nào dễ chịu hơn.

Nửa tháng sau, tôi nhận được điện thoại từ nhà. Mẹ nhập viện.

Bà ấy đi khiêu vũ ngoài quảng trường, mang đôi giày mà em trai mua cho, rồi bị trẹo chân gãy xương, giờ cần phải bắt vít cố định, ít nhất cần có người chăm nửa tháng.

Ba tôi đang đi công tác không về được, mẹ tiếc tiền nên không muốn thuê hộ lý, mong tôi đến chăm sóc.

TIỀN CHO THÚ CƯNG, TÌNH YÊU CHO MẸ

CHƯƠNG 2