Nghe Mộc Tịch Vãn nói xong, đôi mắt Thiên Thiên bỗng bừng sáng như thắp lên vạn vì sao. Thằng bé nhìn cô đầy khao khát: “Thật không ạ? Chị Vãn Vãn ơi, chị thật sự chữa khỏi bệnh cho em sao? Em thật sự không phải c.h.ế.t nữa ư?”
Nhìn bộ dạng đáng thương của thằng bé, trái tim Mộc Tịch Vãn mềm nhũn. Cô gật đầu thật mạnh, giọng nói vừa chắc chắn vừa dịu dàng: “Là thật. Chị Vãn Vãn nhất định sẽ giúp em chữa khỏi! Thiên Thiên ngoan, em ở trong phòng chờ chị nhé. Chị đi ra ngoài nói chuyện với bà nội và mẹ em một chút.”
Sau khi được Thiên Thiên đồng ý, Mộc Tịch Vãn cùng cô Trương và bà nội thằng bé đi ra hành lang bên ngoài phòng bệnh.
Mộc Tịch Vãn nhìn cô Trương, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô Trương, trước đây em nói em có tám phần chắc chắn. Giờ thì em muốn nói, khả năng chữa khỏi đã lên đến gần chín phần. Cô và bà có thật sự muốn giao chuyện chữa bệnh của thằng bé cho em không?”
Trước đây, Mộc Tịch Vãn chỉ nói tám phần chắc chắn vì lo lắng linh lực trong cơ thể không đủ. Nhưng trong khoảng thời gian này, nhờ cứu được rất nhiều người, không gian linh lực của cô đã được mở rộng đáng kể. Vì vậy, Mộc Tịch Vãn cảm thấy khả năng chữa khỏi có thể tăng thêm một chút. Hơn nữa, nếu thật sự không đủ, cô vẫn còn một lựa chọn khác. Chỉ cần nhờ Dạ Mặc Diễm đến giúp một tay, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Dù sao, cô cũng rất muốn chữa khỏi bệnh cho Thiên Thiên, để thằng bé có cơ hội thực hiện ước mơ của mình.
Nghe Mộc Tịch Vãn nói, cô Trương và bà nội Thiên Thiên lại bừng lên một tia hy vọng. Thời gian qua ở bệnh viện, hy vọng ban đầu của họ đã dần lụi tàn sau những cái lắc đầu, tiếng thở dài đầy bất lực của các bác sĩ. Sự xuất hiện của Mộc Tịch Vãn giống như một ánh sáng lóe lên giữa đêm tối. Dù sao bọn họ cũng đã ở "đáy vực" rồi, thử một lần có sao đâu, có lẽ Thiên Thiên thật sự sẽ có thể được cứu sống.
Cô Trương nhìn Mộc Tịch Vãn, ánh mắt đầy biết ơn: “Tịch Vãn, em cứ mạnh dạn chữa trị. Dù kết quả không như ý, chúng tôi cũng không trách em đâu.”
Bà nội Thiên Thiên cũng gật đầu đồng tình.
Mộc Tịch Vãn bật cười , trấn an. “Cô giáo, hai người cứ yên tâm. Chín phần chắc chắn mà em nói, nghĩa là sẽ chữa khỏi hoàn toàn cho Thiên Thiên. Một phần trăm còn lại là em không thể chữa dứt điểm, ngay cả trong trường hợp đó, thì em vẫn có thể kéo dài sự sống cho thằng bé, để Thiên Thiên có cơ hội chờ được thuốc đặc trị phù hợp.”
Nghe những lời đó, cô giáo Trương sững sờ: “Tịch Vãn, thật vậy sao?”
“Tất nhiên! Cô giáo, mình vào phòng đi thôi, kẻo Thiên Thiên lại sốt ruột.” Nói rồi, Mộc Tịch Vãn cùng hai người họ trở lại phòng bệnh.
Vào đến nơi, Mộc Tịch Vãn ngồi bên giường bệnh của Thiên Thiên, lấy chiếc túi vải ra, rút từ trong đó bộ kim châm bằng bạc mà cô đã chuẩn bị sẵn. Cô nhìn Thiên Thiên: “Thiên Thiên, chị sẽ bắt đầu châm kim cho em. Em đừng lo, không đau đâu.”
Nhìn những cây kim châm sáng loáng, dài mảnh trong tay Mộc Tịch Vãn, lòng Thiên Thiên vẫn thấp thỏm sợ hãi. Nhưng thằng bé hiểu, chị Vãn Vãn đang cố gắng cứu sống mình. Vì thế, thằng bé cố gắng tỏ ra dũng cảm, giả vờ không sợ hãi, nói: “Chị ơi, em không sợ đâu ạ!”
Khi mũi kim đầu tiên được châm xuống, Thiên Thiên không cảm thấy cơn đau như mình nghĩ. Thằng bé ngạc nhiên thốt lên: “Chị ơi, đúng là không đau thật này!”
“Dĩ nhiên rồi! Chị lừa em làm gì!”
“Chị giỏi quá! Mấy cô y tá tiêm thuốc đau lắm, nhưng em cũng không khóc đâu!”
“Tuyệt thật nha, Thiên Thiên của chị thật kiên cường!” ...
Ban đầu, Mộc Tịch Vãn vẫn có thể thoải mái trò chuyện với Thiên Thiên. Nhưng khi số lượng kim châm tăng lên, linh lực trong cơ thể cô dần cạn kiệt. Cũng may mắn là trong khoảng thời gian gần đây, cô đã tích lũy được thêm nhiều linh khí, nếu không thì ca châm cứu này thật sự khó mà chống đỡ nổi.
Cho dù như vậy, khi châm xong mũi kim cuối cùng, Mộc Tịch Vãn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể chao đảo. May mắn là cô Trương đứng bên cạnh phát hiện ra, vội vàng đỡ lấy cô: “Tịch Vãn, em có sao không?”
Cô Trương lo lắng hỏi, nhìn khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm của cô. Bà nội Thiên Thiên cũng nhanh chóng rót một cốc nước, đưa cho cô.
Mộc Tịch Vãn uống một ngụm nước, rồi nhận chiếc khăn từ tay cô Trương, vừa lau mồ hôi vừa trấn an: “Em không sao đâu ạ, chỉ là hơi kiệt sức một chút, nghỉ ngơi một lát là khỏe ngay thôi.”
Mộc Tịch Vãn thầm nghĩ, linh lực của mình vẫn còn quá ít. Để có thể chữa được những căn bệnh mà các bác sĩ cũng phải bó tay, cô nhất định phải tìm cách tăng cường linh lực. Chỉ có như vậy mới có thể cứu được nhiều người hơn nữa!
Nghỉ ngơi một lát, Mộc Tịch Vãn bắt đầu rút từng cây kim trên người Thiên Thiên ra. Sau đó, cô viết một đơn thuốc, đưa cho cô giáo Trương và dặn dò: “Cô giáo Trương, cơ thể Thiên Thiên hơi yếu, đây là đơn thuốc bồi bổ. Sắc ba bát nước, đun đến khi còn một bát là được.”
Mộc Tịch Vãn nói tiếp: “Cô giáo, sắp tới Thiên Thiênsẽ phải châm cứu nhiều lần. Em nghĩ cứ ở bệnh viện như thế này cũng không tốt cho bệnh tình của thằng bé. Hay là ngày mai cô cho Thiên Thiên xét nghiệm m.á.u xem sao. Nếu có tiến triển tích cực, cô và bà cho Thiên Thiên về nhà đi, khi đó em sẽ đến tận nhà để châm cứu cho Thiên Thiên.”
Cô Trương đồng ý với lời đề nghị của Mộc Tịch Vãn. Dù sao các bác sĩ cũng không còn cách nào, mà bệnh viện mỗi ngày có quá nhiều bệnh nhân ra vào, thật sự cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Thiên Thiên.
Trong lúc Mộc Tịch Vãn và cô Trương trò chuyện, Thiên Thiên đã ngủ thiếp đi. Nhìn thấy con như vậy, cô Trương càng thêm tin tưởng vào tài năng chữa bệnh của Mộc Tịch Vãn. Phải biết rằng, suốt mấy ngày qua, thằng bé luôn kêu đau nhức khắp người và đã nhiều đêm không ngủ được. Lúc này đây, Mộc Tịch Vãn vừa châm cứu xong, thằng bé đã chìm vào giấc ngủ say.
Mộc Tịch Vãn chào tạm biệt cô Trương và bà nội Thiên Thiên, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện, Mộc Tịch Vãn cảm thấy hai chân mềm nhũn, toàn thân rã rời. Linh lực lần này thật sự tiêu hao quá nhiều. Cô bỗng nhiên nhớ Dạ Mặc Diễm, nhớ đến da diết.
A! Không đúng, là nhớ đến luồng linh lực dồi dào, ấm áp trên người anh !
“Vãn Vãn, sao em lại ở đây?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Mộc Tịch Vãn giật mình. Linh lực cạn kiệt xuất hiện ảo giác sao ? Vừa nghĩ đến cái gì cái đó liền xuất hiện ?