Dạ Mặc Diễm điềm nhiên rót nước, đặt ly lên bàn kính rồi nhẹ nhàng ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế sofa. Sau khi đưa nước cho Mộc Tịch Vãn, anh cũng chẳng hề rời đi, mà ngồi xuống ngay cạnh cô, khoảng cách gần đến mức chỉ cần nhích nhẹ một chút là sẽ chạm vào nhau.
Mộc Tịch Vãn biết anh làm vậy là để cô hấp thu linh lực từ anh một cách dễ dàng hơn. Nhưng, những suy nghĩ không được trong sáng cho lắm vừa xuất hiện liền không thể ngừng lại, khiến hai má cô nóng bừng, cảm giác ngượng ngùng dâng lên.
Thấy Mộc Tịch Vãn khẽ cúi đầu, đôi má ửng hồng, Dạ Mặc Diễm có chút nghi hoặc. Lẽ nào linh lực của anh lại có hiệu quả đến thế? Vừa nãy cô còn tái nhợt như tờ giấy, vậy mà chỉ một lát đã hồng hào trở lại rồi ?
Mộc Tịch Vãn nhanh chóng nhận ra, bản thân không thể cứ để mặc mình sa vào cảm xúc này được nữa. Cô ép mình hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại trái tim đang đập loạn nhịp. Thế nhưng tất cả đều vô ích—khí tức mạnh mẽ toát ra từ người đàn ông bên cạnh quá áp bức, như một luồng sóng ngầm cuồn cuộn, khiến cô chẳng tài nào giữ bình tĩnh.
Không còn cách nào khác, cô đơn giản nhắm mắt lại, dồn toàn bộ tâm trí vào việc tu luyện. Cô chậm rãi hấp thu linh khí dồi dào từ Dạ Mặc Diễm, từ từ gạt bỏ mọi tạp niệm, chìm sâu vào trạng thái thiền định.
Dạ Mặc Diễm nhìn cô gái nhỏ đang an tĩnh nhắm mắt, không muốn quấy rầy, anh lặng lẽ cầm một cuốn sách lên đọc. Cả căn phòng chìm vào sự yên lặng hiếm có, chỉ còn lại tiếng lật sách khẽ khàng và hơi thở nhẹ nhàng của hai con người đang đồng điệu một cách vô thức.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Mộc Tịch Vãn cảm thấy toàn thân tràn đầy linh lực, sự mệt mỏi tiêu tan hoàn toàn, bèn chậm rãi mở mắt. Điều đầu tiên lọt vào tầm mắt cô là hình ảnh Dạ Mặc Diễm đang say sưa đọc sách. Ánh nắng len qua cửa sổ, vương trên mái tóc và khuôn mặt góc cạnh của anh, tạo nên một vẻ đẹp bình yên mà vô cùng cuốn hút. Khung cảnh ấm áp này khiến cô hơi ngẩn ngơ, trái tim như chệch đi một nhịp.
Cảm xúc trong cô lại một lần nữa trở nên hỗn loạn, không thể kiểm soát. Cô vội vã thu hồi tầm mắt. Cùng lúc đó, Dạ Mặc Diễm cũng đã nhận ra động tĩnh bên cạnh, anh quay đầu lại, đôi mắt đen láy khẽ cong lên:
"Vãn Vãn, em thấy khá hơn chưa?"
"Dạ, em tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn Dạ đại ca!"
"Cảm ơn gì chứ, người phải nói lời cảm ơn là anh mới đúng. Cảm ơn em đã cứu ông nội anh!" Vừa dứt lời, Dạ Mặc Diễm lấy điện thoại ra, thao tác vài cái rồi nhìn Mộc Tịch vãn nói. "Vãn Vãn, thu một chút."
Mộc Tịch Vãn bị âm báo tin nhắn làm cho giật mình. Cô mở tin nhắn chuyển khoản ra, sau đó hai mắt cô trợn tròn kinh ngạc:
"1, 2, 3... 500 vạn? Sáu số 0 phía sau..."
Mộc Tịch Vãn tròn mắt nhìn Dạ Mặc Diễm. Anh khẽ nhếch môi cười, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng:
"Cảm ơn em đã chữa trị cho ông nội anh."
Mộc Tịch Vãn vội vàng xua tay:
"Dạ đại ca, việc nhỏ thôi mà, anh đừng khách sáo như vậy!"
Nhìn thấy cô như vậy, ánh mắt Dạ Mặc Diễm càng thêm ấm áp. Giọng anh trầm ấm, mang theo sự cưng chiều chưa từng có:
"Ngoan, nghe lời, nhận lấy đi."
Thấy Mộc Tịch Vãn vẫn còn lưỡng lự, anh nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại của cô, tự tay nhấn nút "chấp nhận". Thật ra, từ lúc cô chữa trị cho ông nội, Dạ Mặc Diễm đã luôn nghĩ cách báo đáp cô. Ngoài nguồn linh lực đặc biệt của mình, anh chỉ có tiền, vậy thì dùng tiền đi, để cô có thể tùy ý mua bất cứ thứ gì cô muốn.
Mộc Tịch Vãn vẫn còn đang ngẩn người. "Ngoan"? Có phải có chút thân mật quá không? Hay Dạ Mặc Diễm chỉ xem cô như một đứa trẻ mà đối đãi ? Cô bối rối, không hiểu nổi suy nghĩ của Dạ Mặc Diễm. Lúc cô kịp phản ứng thì Dạ Mặc Diễm đã nhận khoản tiền kia giúp cô rồi.
Vừa định nói gì đó, cô lại nghe Dạ Mặc Diễm cất tiếng:
"Vãn Vãn, lại đây xem cái này!"
Nói rồi, anh dẫn cô về phía ban công. Mộc Tịch Vãn tò mò đi theo sau lưng anh. Dạ Mặc Diễm kéo rèm ra, để lộ một khoảng sân thượng rộng lớn, to ngang ngửa sân thượng Mộc gia.
Mộc Tịch Vãn không cần Dạ Mặc Diễm dẫn đường nữa, cô kinh ngạc chạy ra ban công, hướng mắt về phía bên cạnh. Cô bất ngờ phát hiện, ban công này lại nối liền với phòng mình! Như vậy có nghĩa là phòng của cô và phòng của Dạ Mặc Diễm… lại sát cạnh nhau?
Mộc Tịch Vãn quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Dạ Mặc Diễm. Anh bật cười giải thích:
"Anh từng thấy em và con chim hoa nhỏ kia ngồi thiền."
Thì ra là vậy! Mộc Tịch Vãn nở nụ cười, vẻ mặt bừng tỉnh.
"Vậy thì tiện quá rồi! Em về nhà cũng dễ nữa, chỉ cần trèo qua bức tường thấp thấp này là được!"
"Không được đâu." Dạ Mặc Diễm theo bản năng ngăn cô lại. "Lát nữa chúng ta cùng đi ăn trưa nhé. Buổi chiều chúng ta còn phải đến bệnh viện mà."
Sợ cô từ chối, Dạ Mặc Diễm tiếp tục nói: "Vãn Vãn, đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn trưa."
Thật ra Mộc Tịch Vãn muốn nói, cô về nhà ăn trưa cũng được, dù sao chỉ cần leo qua bức tường này là được. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc, không cho phép từ chối của Dạ Mặc Diễm, cô bất giác gật đầu đồng ý.
Khi hai người đi xuống phòng khách ở tầng dưới, Dạ lão phu nhân và Sở Mạn Thấm đang trò chuyện. Thấy Mộc Tịch Vãn đi xuống, họ nhiệt tình mời cô ở lại dùng bữa trưa.
Dạ Mặc Diễm nhìn bà nội và mẹ mình đang hớn hở, anh bèn nói:
"Bà nội, mẹ, con và Vãn Vãn đi ra ngoài ăn trưa. Buổi chiều tụi con còn có việc nữa."
"Ồ? Vậy à … Vậy thì con phải chăm sóc Vãn Vãn thật tốt đấy nhé!" Sở Mạn Thấm dặn dò với vẻ mặt lo lắng. Con trai bà chưa từng tiếp xúc với con gái bao giờ, bà sợ con trai làm con dâu tương lai sợ chạy mất.
Sau khi Dạ Mặc Diễm và Mộc Tịch Vãn rời khỏi nhà, Sở Mạn Thấm vui vẻ nhìn Mộc lão phu nhân:
"Mẹ, còn đừng nói, con cảm thấy hai đứa nó thật sự có gì đó đấy!"
Lúc này, trái tim lo lắng của Sở Mạn Thấm cuối cùng cũng nhẹ nhõm được một nửa. Chỉ cần con trai bà không phải... thích đàn ông là được rồi!
Dạ Mặc Diễm dẫn Mộc Tịch Vãn đến một nhà hàng tư nhân rất nổi tiếng. Quả thật, đồ ăn ở đây vô cùng ngon miệng. Hơn nữa, sau khi tiêu hao một lượng lớn linh lực, Mộc Tịch Vãn cũng thực sự rất đói.
Vì thế, cả bữa ăn, cô ăn uống ngon lành, không chút câu nệ. Dạ Mặc Diễm nhìn dáng vẻ i của cô, ánh mắt càng thêm phần tán thưởng.
Sau bữa trưa, hai người xuất phát đến bệnh viện. Trên đường đi, Dạ Mặc Diễm nói sơ qua về tình hình người chiến hữu của mình cho Mộc Tịch Vãn.
Chiến hữu của anh tên là Trần Hạo Viễn, là đồng đội cũ của Dạ Mặc Diễm, nhưng hai năm trước đã xuất ngũ vì bị thương, hiện tại đang tiếp quản công ty của gia đình.
Cách đây sáu ngày, hắn cùng bạn bè đi dã ngoại, đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Sau khi được đưa vào bệnh viện, các bác sĩ kiểm tra và phát hiện mọi chức năng trong cơ thể đều hoàn toàn bình thường. Lúc đầu mọi người cho rằng hắn chỉ ngủ thiếp đi, nhưng đã năm ngày trôi qua mà hắn vẫn chưa tỉnh lại. Các bác sĩ chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống.
Sau khi nghe Dạ Mặc Diễm kể, Mộc Tịch Vãn cũng mơ hồ đoán được một vài điều. Nếu tình trạng này xảy ra sau khi đi dã ngoại, rất có thể là hắn đã chạm trán với thứ gì đó không sạch sẽ. Nhưng cụ thể là chuyện gì, cô phải nhìn thấy tận mắt mới có thể biết được.