Khi Dịch Tinh Lỗi đang chuẩn bị tung tiền đồng để gieo quẻ một lần nữa cho con gái nhà họ Lôi, màn hình livestream đã bùng nổ với vô số bình luận:
【Vừa nãy Vãn Vãn đại sư nói, tôi cảm giác chắc chắn có uẩn khúc gì ở đây!】
【Các vị ơi, có khi nào cô bạn gái bị đuổi đi kia... lại chính là con gái ruột của Lôi tiên sinh và Bàng phu nhân không?】
【 Đúng rồi! Các người xem này, Vãn Vãn đại sư nói bạn gái của con trai họ có nguy hiểm, trong khi Dịch thiếu và Đàm đạo trưởng lại nói con gái ruột của vợ chồng họ Lôi cũng đang gặp nguy hiểm. Chuyện này... không thể nào trùng hợp đến thế được!】
...
Dịch Tinh Lỗi sững sờ khi nhìn thấy quẻ hiện ra. Vận mệnh của con gái nhà họ Lôi đã thay đổi, chứng tỏ có một bước ngoặt xảy ra.
Mộc Tịch Vãn dường như đã nhận ra vẻ mặt kinh ngạc của hắn. Cô đang định nói gì đó, thì Đàm Tuấn Dự, người nãy giờ vẫn im lặng, bỗng lên tiếng:
“Mộc đạo hữu, có phải... có phải bạn gái của con trai Lôi tiên sinh chính là cô con gái mà họ đang tìm không?”
Lúc này, Dịch Tinh Lỗi cũng chợt bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn về phía Mộc Tịch Vãn. Không chỉ có hai người họ, tất cả mọi người trong xe đều không thể tin vào tai mình.
Bà Bàng lấy tay che miệng, đôi mắt ngập tràn vẻ bàng hoàng. “Chuyện này … là thật sao? Tuyết Viên thật sự là con gái tôi à?”
Bà Bàng vừa nói vừa nhìn về phía Mộc Tịch Vãn. Trong mắt bà không chỉ có sự bất ngờ, mà còn cả một chút bất lực. Bà như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng giải thích:
“Tuyết Viên là tên bạn gái của con trai tôi.”
Nhìn thấy ánh mắt bất lực ấy, Mộc Tịch Vãn khẽ thở dài, dịu dàng nói:
“Bà yên tâm, con gái ruột của bà sẽ không trách cứ bà đâu. Bởi vì, bà cũng là nạn nhân, bị lừa dối.”
Bà Bàng nghe vậy càng thêm khó hiểu:
“Đại sư, ý cô là gì?”
“Sở dĩ bà đuổi con gái ruột của mình đi là vì bà đã tin vào lời gièm pha của một ai đó, mà không tự mình điều tra sự thật đúng không?”
Bà Bàng gật đầu, giải thích với giọng đầy tiếc nuối:
“ Đúng vậy. Con gái nuôi của tôi, Thi Linh, đã kể lại cho tôi. Con bé từ nhỏ đã ngoan ngoãn, tôi tin nó sẽ không nói dối. Hơn nữa, con bé còn cho tôi xem rất nhiều ảnh Tuyết Viên đi chơi với những người đàn ông khác, nên tôi … tôi mới…”
Ở một bên, ông Lôi không đồng tình với vợ. Ông và con trai đều nhận ra con gái nuôi Thi Linh có chút tâm cơ nhỏ nhen. Nhưng sau khi mất đi con gái ruột, vợ ông đã coi Thi Linh như một chỗ dựa tinh thần. Vậy nên, ông nghĩ chỉ cần Thi Linh không làm điều gì quá đáng, và có thể khiến vợ mình vui vẻ, thì cứ nuôi dưỡng Thi Linh cũng chẳng sao.
Thế nhưng, sau khi nghe những lời của Mộc Tịch Vãn, lòng ông chợt dâng lên cảm giác bất an. Rõ ràng, con gái nuôi kia đã biết được điều gì đó, nên mới tìm cách lợi dụng vợ ông để đuổi con gái ruột ra khỏi nhà. Nghĩ đến đây, ông quay sang nói với vợ:
“Bà gọi điện cho Hạo Cường và Thi Linh, bảo hai đứa cũng đến sân bay ngay.”
Lúc này, trong lòng bà Bàng vừa dâng đầy sự hối hận và tự trách, lại vừa có một chút vui mừng khôn tả. Có lẽ nào Tuyết Viên thật sự là con gái bà? Nhìn kỹ lại, đôi mắt con bé rất giống bà, còn cái miệng thì giống bà nội, còn chiếc mũi thì y hệt chồng bà. Lần đầu gặp Tuyết Viên, bà đã có cảm giác thân thiết lạ thường, giờ nghĩ lại, có lẽ là vì huyết thống tương liên a.
Bà và Tuyết Viên đã gặp nhau vài lần, và lần nào bà cũng có ấn tượng rất tốt về cô gái này. Thế nhưng, tất cả những thiện cảm đó đều tan biến khi Thi Linh cho bà xem những bức ảnh kia. Bà không thể tin một cô gái ưu tú như vậy lại “bắt cá hai tay”. Nhưng khi nhìn thấy những bức ảnh đó, bà lại không thể không tin, huống hồ người đưa cho bà là con gái nuôi mà bà đã chăm sóc từ nhỏ.
Dù sao, bây giờ biết Tuyết Viên chính là con gái ruột của mình, lòng bà hân hoan khôn tả. Con gái bà tuyệt vời như thế, cho dù có thật sự làm sai chuyện như Thi Linh nói, thì cũng là vì vợ chồng bà đã không ở bên cạnh con từ nhỏ. Bà sẽ từ từ khuyên bảo con.
Nghĩ đến đây, bà Bàng liền lấy điện thoại ra, vừa gọi cho con trai Lôi Hạo Cường và con gái nuôi Lôi Thi Linh, trong lúc đó, xe cũng đã đến trước cửa sân bay.
Cả đoàn người vội vàng xuống xe, đi thẳng về phía cổng. Bà Bàng vừa nhìn đã thấy ngay Quan Tuyết Viên đang làm thủ tục check-in.
“Tuyết Viên!” Bà Bàng vội vàng gọi.
Lúc này, Quan Tuyết Viên đang chìm trong nỗi buồn và u sầu. Cô không hiểu tại sao Bàng phu nhân, người vẫn luôn tốt với mình, đột nhiên lại thay đổi thái độ. Bà nói muốn cô rời xa Hạo Cường. Cô không muốn chia tay, cũng không đủ dũng khí nói hai từ đó với bạn trai. Vì vậy, hôm nay, khi Hạo Cường đi làm, cô quyết định lén rời khỏi đây, trở về nơi mình lớn lên để suy nghĩ lại về mối quan hệ này.
Khi nghe thấy tiếng Bàng phu nhân, cô còn không tin vào tai mình. Mãi đến khi nghe thấy tiếng gọi một lần nữa, cô mới kinh ngạc quay người lại.
Nhìn thấy Lôi tiên sinh và Bàng phu nhân đang đứng ở trước cổng an ninh, cô do dự. Cô đã quyết định rời đi, họ đến tìm cô lúc này có chuyện gì sao? Nghĩ ngợi một lát, Quan Tuyết Viên vẫn bước về phía hai người.
Khi đến gần, cô định nở một nụ cười, nhưng nỗi buồn và sự chua xót trong lòng khiến cô không thể cười nổi, thậm chí còn muốn bật khóc. Cô là một cô nhi từ nhỏ, không có cha mẹ, có phải vì thế mà Lôi tiên sinh và Bàng phu nhân không đồng ý cho cô và Hạo Cường ở bên nhau?
Dù lòng đau như cắt, Quan Tuyết Viên vẫn không có một chút oán hận nào với họ, cô lễ phép chào: “Lôi thúc thúc, Bàng a di, hai người tìm con có việc gì sao ạ?”
Bà Bàng nhìn Quan Tuyết Khỉ, lòng vui sướng khôn cùng. May mà còn kịp.
Phải chăng điều này cũng có nghĩa là con gái bà đã có thể tránh được tai nạn ?
“Tuyết… Tuyết Viên, con gái của mẹ! Mẹ cuối cùng cũng tìm thấy con rồi!”
Lúc này, Quan Tuyết Viên ngỡ ngàng và nghi hoặc nhìn vẻ mặt từ ái và hối hận của Bàng phu nhân. Cô không biết phải làm gì. Tại sao Bàng phu nhân lại xưng hô là " mẹ" - "con" với cô ?
Cô bất lực nhìn người phụ nữ đang ôm lấy mình, rồi lại lại nhìn sang ông Lôi cầu cứu.
“Lôi thúc thúc, chuyện này … rốt cuộc là sao ạ?”
Ông Lôi nhìn người vợ đang nức nở, rồi lại nhìn đứa con gái ruột đã mất tích 23 năm của mình, ông hỏi với giọng run run:
“Tuyết Viên, trên lưng con có một cái bớt nhỏ hình tròn không?”
Quan Tuyết Viên nghe xong thì hơi sững lại, sau đó gật đầu và hỏi lại với vẻ nghi ngờ:
“Có phải Thi Linh đã nói cho hai người không?”
“Thi Linh? Thi Linh biết con có cái bớt đó ư?” Bà Bàng nghe vậy, nín khóc, kinh ngạc hỏi lại.