Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

139

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Trên đường đến nhà cô Trương, Mộc Tịch Vãn lặng lẽ hấp thụ linh khí từ Dạ Mặc Diễm. Anh cũng rất tinh tế, không lên tiếng làm phiền cô.

Vừa bước vào nhà, Mộc Tịch Vãn thấy bé Thiên Thiên đang chơi xếp hình trên sàn phòng khách. Thấy cô, thằng bé lập tức chạy đến ôm chầm lấy: "Chị Vãn Vãn! Chị đến rồi!"

Nhìn Thiên Thiên lanh lợi, hoạt bát hơn hẳn lần trước, Mộc Tịch Vãn mỉm cười, ngồi xuống hỏi: "Thiên Thiên, dạo này em có khỏe không? Người còn khó chịu nhiều không?"

"Chị châm cứu xong, em cảm thấy đỡ khó chịu hơn nhiều rồi ạ! Còn có cả sức mạnh nữa!" Nhật Nhật nói, hai mắt sáng ngời.

Bên cạnh, cô Trương cũng cười nói: "Tịch Vãn à, hai ngày nay thằng bé ăn được, ngủ ngon, không còn kêu đau nhức gì nữa. Mới hôm qua, gia đình cô đưa Thiên Thiên đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng rất ngạc nhiên vì lượng bạch cầu trong người Thiên Thiên đã giảm xuống đáng kể."

Nghe vậy, Mộc Tịch Vãn thấy vui lây. Sức khỏe của Thiên Thiên chuyển biến tốt chứng tỏ phương pháp chữa trị của cô đã có hiệu quả. Cô nhanh chóng lấy kim châm ra, chuẩn bị tiến hành châm cứu lần nữa.

Khi Thiên Thiên đã nằm ngay ngắn trên giường, thằng bé rón rén hỏi nhỏ: "Chị Vãn Vãn ơi, chú này là bạn trai chị à?"

Tay Mộc Tịch Vãn đang định châm kim bỗng khựng lại.

Cũng không biết Dạ đại ca biết mình bị nhóc con này gọi là "chú" thì sẽ có cảm tưởng gì đây?

Thấy cô im lặng, Thiên Thiên tò mò hỏi tiếp: "Chị ơi, chị chưa trả lời em! Chú này có phải bạn trai chị không? Hay là chị làm bạn gái chú em đi. Chú ấy năm nay mới hai mươi tuổi, học giỏi, đẹp trai lắm, còn là hoa khôi à nhầm... là nam thần của trường đấy!"

Mộc Tịch Vãn phì cười. Nhìn thằng bé còn nhỏ mà đã muốn đảm nhận làm "ông tơ", cô có chút buồn cười : "Em còn biết 'nam thần' cơ à? Thôi ngoan nào, không nói chuyện nữa nhé, chị bắt đầu châm cứu đây."

Suốt quá trình châm cứu, Dạ Mặc Diễm vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh, chăm chú dõi theo cô.

Sau khi xong xuôi, Mộc Tịch Vãn dặn dò cô Trương rằng tình trạng của Thiên Thiên đã ổn định, từ giờ chỉ cần châm cứu mỗi tuần một lần là được.

Rời khỏi nhà cô Trương, vừa ngồi vào ghế phụ, Mộc Tịch Vãn còn chưa kịp thắt dây an toàn thì Dạ Mặc Diễm đã quay sang, nghiêm túc hỏi: "Anh già lắm à?"

Mộc Tịch Vãn sững người. Cô quay phắt sang, suýt nữa bật cười thành tiếng.

Dạ Mặc Diễm nhìn cô, ánh mắt ba phần bất lực, bảy phần cưng chiều, hỏi : "Buồn cười lắm sao?"

Mộc Tịch Vãn vội lấy tay che miệng, cố nén tiếng cười. "Không... không buồn cười đâu!"

Đôi mắt cô thì lại thành thật hơn cô nhiều.

"Cứ cười đi, không phải cố che giấu." 

Thế là Mộc Tịch Vãn quả thực không nhịn được nữa, cô bật cười thoải mái: "Dạ đại ca, thật ra anh không già đâu... nhưng với trẻ con, anh có vẻ hơi nghiêm nghị quá. Thế nên Thiên Thiên mới gọi anh như vậy đấy."

Thật ra, Dạ Mặc Diễm hơn Thiên Thiên gần hai mươi tuổi, gọi một tiếng "chú" cũng chẳng sai. Nhưng Mộc Tịch Vãn không muốn kéo dài chủ đề này. Chợt nhớ ra còn một chuyện cô vẫn quên, cô lấy từ trong ba lô ra một miếng ngọc bội, đưa cho anh.

"Dạ đại ca, đây là bùa hộ mệnh em tự khắc. Tặng anh, coi như là thù lao cho việc em được 'hút' ké linh khí của anh bấy lâu nay."

Đúng lúc đèn đỏ, Dạ Mặc Diễm dừng xe, đón lấy miếng ngọc bội từ tay cô. Ánh mắt anh khẽ khựng lại khi nhìn thấy chất liệu của nó. Đây là ngọc Phỉ Thúy Đế Vương Lục, cực kỳ quý hiếm.

Anh cảm ơn Mộc Tịch Vãn, rồi trân trọng đeo miếng ngọc vào cổ. Đây là Vãn Vãn tự tay làm cho anh, anh không nỡ cất đi. Dạ Mặc Diễm biết món đồ này quý giá thế nào, nên trong lòng đã âm thầm tính toán, sau này nhất định phải tìm một thứ còn tốt hơn để tặng lại cô.

Mộc Tịch Vãn khéo léo từ chối lời đề nghị đi ăn cơm của Dạ Mặc Diễm. Sau chuyện tối qua, cô cảm thấy cần một khoảng lặng để sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Dạ Mặc Diễm cũng không nói thêm gì. Anh hiểu, cô gái nhỏ này cần thêm thời gian. Dù sao cô cũng chưa thẳng thừng từ chối anh, vậy là đủ để anh cảm thấy vui vẻ rồi.

Về đến nhà họ Mộc, Mộc Tịch Vãn thấy cả nhà đang quây quần ở phòng khách. Vừa mở cửa, cô đã nghe tiếng Mộc Cảnh Hãn: "Chị, chị về rồi!"

Mộc Tịch Vãn đeo ba lô vào, chào hỏi ông bà rồi ngồi xuống. Cô chợt nhận ra hôm nay là cuối tuần, thảo nào mọi người đều có mặt đông đủ, ngay cả Mộc Cảnh Dập cũng về từ công ty chi nhánh.

Khi nhìn thấy Mộc Cảnh Dập, Mộc Tịch Vãn khẽ nhíu mày. Hắn cũng ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt của cô.

Chẳng hiểu sao, lúc cô chị họ này mới được tìm về, Mộc Cảnh Dập vẫn còn ác cảm, luôn lo cô bắt nạt Sở Uẩn Hề. Nhưng lần này về nhà, hắn lại thấy cô thuận mắt hơn nhiều. Chẳng lẽ là do bản lĩnh của cô ?

Nghĩ đến khả năng đặc biệt đó, rồi lại liên tưởng đến cái nhíu mày vừa nãy của Mộc Tịch Vãn, Mộc Cảnh Dập bỗng trở nên lo lắng.

"Vãn... Vãn Vãn, có phải em sắp gặp chuyện không tốt phải không?" 

Nghĩ lại những gì mình đã làm với Mộc Tịch Vãn trước đây, Mộc Cảnh Dập thấy hơi ngượng, nhưng chuyện liên quan đến bản thân, hắn không thể không hỏi. Nếu Mộc Tịch Vãn thật sự giúp hắn xem bói, hắn nhất định sẽ báo đáp cô.

Quý Nguyên Tích nghe Mộc Cảnh Dập nói vậy cũng sốt sắng, lo lắng nhìn Mộc Tịch Vãn: "Vãn Vãn, Cảnh Dập có chuyện gì sao?"

Mộc Tịch Vãn quay sang Quý Nguyên Tích, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp: "Thím hai à, Cảnh Dập không sao đâu, chỉ là..."

"Chỉ là gì hả? Vãn Vãn, chị nói nhanh lên!" Lúc đầu, Mộc Cảnh Dập còn ngượng khi gọi "Vãn Vãn", nhưng giờ thì lại cảm thấy quen miệng.

Mộc Tịch Vãn nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên nói: "Chỉ là... cung tử tức của cậu có một chút khí đen bao quanh, chứng tỏ đứa con của cậu có vấn đề."

"Con? Đứa bé?"

Câu nói của Mộc Tịch Vãn khiến cả nhà ngạc nhiên.

Sở Uẩn Hề, người đã im hơi lặng tiếng một thời gian, lại bắt đầu trưng ra vẻ yếu đuối: "Vãn Vãn, có lẽ em nhầm rồi. Cảnh Dập còn chưa kết hôn, lấy đâu ra con cơ chứ? Hơn nữa, cậu ấy sống rất nghiêm túc, đứng đắn mà."

Mộc Tịch Vãn liếc nhìn Sở Uẩn Hề, rồi quay sang Mộc Cảnh Dập, lạnh nhạt nói: " Tôi chỉ nói những gì tôi thấy. Tin hay không thì tùy cậu."

Tin sốt dẻo ! Thiên kim giả huyền học trở hào môn !

139