Quý Nguyên Tích trong lòng cũng sốt ruột không kém. Dù bà muốn trách cứ đứa con trai đã gây ra họa, nhưng xét cho cùng, đứa bé là vô tội, tìm thấy sớm một chút thì hy vọng cứu chữa sẽ càng lớn.
Quý Nguyên Tích suy nghĩ một lát rồi nói:
“Vãn Vãn, mấy ngày tới thím sẽ xin nghỉ phép. Ở Kinh Thành này, các bệnh viện lớn thím đều có quen biết ít nhiều, việc tìm người sẽ thuận tiện hơn.”
Thấy Mộc Tịch Vãn gật đầu, bà nói tiếp:
“Hôm nay thím được nghỉ, hay là chúng ta đi bệnh viện thím quen xem thử trước nhé?”
Mộc Tịch Vãn nhìn vẻ sốt ruột của thím hai, cô đồng ý ngay. Dù sao cô cũng không có việc gì làm.
Đàm Tuấn Dự đứng dậy cáo từ mọi người. Quý Nguyên Tích vội vàng rút ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho hắn:
“Đa tạ đại sư đã cất công đến đây. Đây là chút lòng thành của chúng tôi.”
Đàm Tuấn Dự vội vàng xua tay, nhìn về phía Mộc Tịch Vãn:
“Tấm thẻ này tôi không nhận đâu. Mộc đạo hữu, tôi có thể xin cô một tấm Ngũ Lôi Phù được không?”
Mộc Tịch Vãn bật cười nhìn vẻ thận trọng của Đàm Tuấn Dự:
“Một tấm đủ sao? Anh đợi một lát, tôi đi lấy cho anh.”
Nói rồi, Mộc Tịch Vãn chạy vào phòng, lấy ra một xấp bùa chú. Đàm Tuấn Dự thấy thế, nhìn lướt qua những lá bùa trong tay cô: bùa hộ mệnh, Ngũ Lôi Phù, bùa đuổi quỷ...
Nhiều quá! Nhưng nếu từ chối, hắn lại thấy tiếc, vì thế Đàm Tuấn Dự ngượng ngùng nói:
“Mộc đạo hữu, nhiều quá rồi. Để tôi chuyển khoản cho cô.”
Đàm Tuấn Dự vừa nói vừa định rút điện thoại ra. Mộc Tịch Vãn vội ngăn lại:
“Đàm sư huynh, không cần đâu. Cứ xem như đây là thù lao anh đã giúp đỡ hôm nay. Sau này nếu anh còn cần, tôi sẽ tính phí đấy nhé!”
Tiễn Đàm Tuấn Dự xong, Mộc Tịch Vãn cùng Quý Nguyên Tích và Mộc Cảnh Dập bắt đầu chạy đến các bệnh viện ở Kinh Thành. Hai ngày liên tục, họ đã đi hết mấy bệnh viện nổi tiếng, nhưng đều không có bất kỳ manh mối nào.
Đúng vào giữa mùa hè nóng nực nhất, ba người họ mỗi ngày đều ở trong bệnh viện hoặc trên đường đến bệnh viện. Khi mọi người bắt đầu cảm thấy nóng nảy, Mộc Tịch Vãn đề nghị:
“Hay là chúng ta đến các bệnh viện nhỏ hơn xem sao?”
Nói xong, cô nhìn vẻ nghi hoặc trong mắt Quý Nguyên Tích và Mộc Cảnh Dập rồi giải thích:
“Nếu một người phụ nữ phải một mình nuôi con, cô ấy sẽ không thể đi làm được. Vậy nên, khả năng cao là cô ấy không có nhiều tiền. Cháu nghĩ chúng ta nên thử vận may ở những bệnh viện nhỏ.”
Quý Nguyên Tích nghe Mộc Tịch Vãn nói xong, thấy rất có lý, vì thế họ chuyển mục tiêu sang các bệnh viện nhỏ.
Hai ngày sau, Mộc Tịch Vãn và mọi người đi ra từ tòa nhà khoa Nhi của một bệnh viện nhỏ. Mộc Cảnh Dập không khỏi có chút thất vọng:
“Kinh Thành rộng lớn như vậy, cứ tìm thế này thì đến bao giờ mới tìm được?”
Quý Nguyên Tích nghe con trai than thở, tức giận sôi máu. Bà và Vãn Vãn vất vả thế này là vì ai cơ chứ? Bà và Vãn Vãn còn chưa than vãn, thế mà nó đã oán trách rồi.
“Mặc kệ tìm đến khi nào, chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm, cho đến khi tìm thấy đứa bé mới thôi!”
Mộc Cảnh Dập thấy mẹ nói vậy, không dám than vãn nữa, bởi vì hắn biết, nếu tiếp tục oán trách, người "chịu khổ" sẽ là hắn.
Quý Nguyên Tích vừa định hỏi Mộc Tịch Vãn có nóng không, thì thấy cô đứng đó nhìn chằm chằm về một hướng. Bà đang định hỏi Mộc Tịch Vãn đang nhìn gì, thì thấy cô nhanh chóng bước về phía một đôi mẹ con trẻ tuổi.
Quý Nguyên Tích sững sờ, rồi ngay lập tức bà phản ứng lại. Vãn Vãn nhất định đã phát hiện ra điều gì đó. Bà vội vàng túm lấy đứa con trai vẫn còn đang ngơ ngẩn, đi sát phía sau Mộc Tịch Vãn.
Ba người nhanh chóng đến trước mặt đôi mẹ con nọ. Chỉ cần liếc mắt một cái, Quý Nguyên Tích đã xác định đứa bé mà người phụ nữ trẻ tuổi đang ôm trong lòng, chính là đứa bé mà họ đang tìm kiếm. Bởi vì đứa trẻ này giống Mộc Cảnh Dập lúc nhỏ như đúc.
Nếu ban đầu, việc tìm thấy và chữa bệnh cho đứa bé chỉ là một trách nhiệm và nghĩa vụ, thì lúc này, khi nhìn thấy đứa bé, Quý Nguyên Tích cảm nhận được một thứ tình thân huyết thống sâu đậm!
Người phụ nữ trẻ tuổi thấy có người chắn đường, cô có chút kinh ngạc. Khi cô ngẩng đầu nhìn ba người trước mặt, đặc biệt là khi thấy Mộc Cảnh Dập, cô không khỏi giật mình. Đôi tay cô ôm đứa bé càng siết chặt hơn.
Người phụ nữ cố gắng kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, cô hoảng loạn hỏi:
“Xin hỏi, các vị có chuyện gì không?”
Lúc này, Mộc Cảnh Dập cũng có chút chấn động khi nhìn thấy người phụ nữ này. Cô ta giống hệt người phụ nữ trong giấc mơ đêm đó của hắn. Không, phải nói người phụ nữ đêm đó chính là cô ta!
Mộc Cảnh Dập nhìn sang đứa bé trong lòng cô ta. Sắc mặt đứa bé có chút không tốt, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể nhận ra, đây là con của hắn, vì nó quá giống hắn.
Mộc Cảnh Dập nhìn vẻ hoảng loạn của người phụ nữ, mím đôi môi khô khốc:
“Đêm đó là cô phải không? Và đứa bé này là con của tôi?”
Vừa nghe Mộc Cảnh Dập nói xong, đừng nói người phụ nữ ôm con hoảng sợ, ngay cả Quý Nguyên Tích và Mộc Tịch Vãn cũng cạn lời. Mới gặp mặt mà đã nói thế, không sợ dọa người ta chạy mất sao?
Quả nhiên, đôi tay người phụ nữ trẻ tuổi ôm con càng siết chặt hơn:
“Anh nói gì, tôi không hiểu.”
Cô gái nói xong, liền muốn ôm con đi vòng qua bọn họ về phía tòa nhà phòng bệnh.
Quý Nguyên Tích lườm con trai một cái, rồi vội vàng chặn đường cô gái, bà cười trấn an cô gái trẻ đang kinh hãi:
“Con đừng sợ. Lần này chúng ta đến đây không phải để cướp đứa bé của con đâu!”
Quý Nguyên Tích cũng là một người mẹ, nên bà chỉ cần liếc mắt là biết cô gái này đang lo lắng điều gì.
“Thật… thật sao?”
Cô gái nhìn bà đầy vẻ hoài nghi, không thể tin được.
“Đương nhiên là thật. Ở đây hơi nóng, kẻo đứa bé bị nóng. Hay chúng ta vào sảnh chính tầng một nói chuyện đi, ở đó có điều hòa.”
Cô gái nhìn Quý Nguyên Tích, không tự chủ được gật đầu. Nói ra, năm nay cô cũng chỉ mới 23 tuổi. Nếu cô cũng có bố mẹ và người thân như những người khác, thì lúc này cô cũng chỉ vẫn trong vòng tay bố mẹ thôi!
Thế là, họ cùng nhau đi vào sảnh chính tầng một. Bệnh viện này rất nhỏ, nên lúc này trong sảnh cũng không có nhiều người. Sau khi mấy người ngồi xuống, Quý Nguyên Tích liền kể chi tiết lý do họ tìm cô và đứa bé.
Lúc này, cô gái lộ vẻ không thể tin nổi. Cô vừa nãy còn nghĩ người đàn ông trước mặt đã tìm ra mình vì đã nhớ lại được chuyện đêm đó!
Mộc Tịch Vãn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô gái, cô giải thích:
“Vì tôi và Cảnh Dập là người nhà, nên chuyện cậu ấy có con tôi không nhìn ra được. Chỉ khi đứa bé bị bệnh, tôi nhìn thấy cung tử tức của cậu ấy có vầng khí đen bao quanh, nên mới xảy ra chuyện gia đình biết chuyện muộn như vậy.”
Lúc này, cô gái trẻ im lặng. Trong lòng cô rất mâu thuẫn. Cô nhìn trang phục của ba người đối diện, có thể nhận ra gia đình họ nhất định là vô cùng giàu có. Còn bản thân cô...
Nếu để cô buông tay đứa bé, cô không nỡ, dù sao đứa bé là người thân duy nhất trên đời này của cô. Nhưng nếu cô không buông tay, bệnh của đứa bé phải làm sao? Bệnh của đứa bé rất nặng, cô đưa con đến bệnh viện nhỏ này điều trị còn không đủ tiền thuốc, chứ đừng nói đến các bệnh viện lớn.
Nghĩ đến đây, cô gái nhắm mắt lại, ép mình phải cứng rắn nói:
“Các vị bế đứa bé đi đi. Sau này đứa bé lớn lên, các vị có thể không nói cho nó biết về sự tồn tại của tôi, nhưng tôi chỉ hy vọng các vị, nhất định phải đối xử tốt với nó, và cũng mong các vị có thể chữa khỏi bệnh cho nó!”