“Cậu… cậu dám đánh tôi?”
Từ ngày kết bạn với Tiểu Vân, Tiểu Vân đã quen với việc chứng kiến Kỳ Kỳ nổi giận và quát tháo người khác, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta trở thành "nạn nhân".
“Haha, tôi đánh chính là cô đấy, thì sao nào? Bao nhiêu năm nay, cô nói xem, tôi đã làm gì có lỗi với cô, mà cô lại đối xử với tôi như vậy?”
Kỳ Kỳ lắc lắc bàn tay có chút tê dại, kiêu ngạo đối đáp với Tiểu Vân.
“Cô …!”
Tiểu Vân nghe Kỳ Kỳ nói xong, ban đầu chột dạ đảo mắt, nhưng sau đó lại bắt đầu nói lí:
“Cô nghĩ tôi muốn làm bạn với cô chắc? Với cái tính cách của cô, có ai thèm chơi với cô đâu, chỉ có tôi, tôi mới chịu được."
"Cô đối xử với tôi rất tốt? Không sai. Nhưng đó cũng là những gì tôi xứng đáng có được. Còn những thứ cô tặng cho tôi, cô nghĩ là tốt, nhưng những thứ đó càng khiến tôi tự ti hơn, làm tôi cảm thấy cô đang bố thí cho tôi đấy!”
“Hừ, không ngờ tôi đối xử tốt với cô, mà cô lại nghĩ như vậy. Nếu cô cảm thấy đó là bố thí, vậy tại sao cứ luôn ám chỉ đó là những món đồ mà cô thích, và muốn có chúng? Chính vì cô thường xuyên ám chỉ như vậy, và tôi thì lại nghĩ cô là bạn thân nên chỉ cần cô thích là tôi sẽ tặng."
"Nếu ngay từ ban đầu cô nghĩ đó là bố thí, thì cô có thể không nhận cơ mà, và cô cũng đừng có ám chỉ là cô thích chúng làm gì. Cô đúng là đồ hai mặt!”
Lúc này, Kỳ Kỳ mới biết, cô bạn thân mà mình tin tưởng bấy lâu nay lại nghĩ về mình như vậy. Nói trong lòng không đau buồn là không thể, nhưng ít ra cô cũng thấy may mắn vì lần này Tiểu Vân chưa kịp thực hiện được kế hoạch. May mà cô còn kịp thời phát hiện ra, nếu không cô thật sự không biết phải đối mặt với ba mình ra sao.
Bên này, Tiểu Vân đang định nói gì đó, thì Kỳ Kỳ không cho cô ta cơ hội nữa, cô nhìn Tiểu Vân, lạnh nhạt nói:
“Từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Cô cũng không cần đến công ty nhà tôi làm nữa, cô đã bị sa thải!”
Kỳ Kỳ nói xong liền rời khỏi nhà Tiểu Vân, chỉ còn lại Tiểu Vân đứng đó với vẻ mặt đầy hối hận.
[Cái dưa này ngon thật sự, chỉ có thể nói cô Kỳ Kỳ này mắt chọn bạn có chút không tốt thôi.]
[May quá, ba của Kỳ Kỳ chưa làm ra chuyện gì sai trái, chứ nếu để người phụ nữ này gả vào nhà, thì cả đời cha con họ sẽ bị cô ta tính kế mất!]
[Ngẫm lại, Kỳ Kỳ có phải là “tự bê đá đập chân mình ” không?]
[Chắc là cô gái tiểu Vân kia dâng hối hận lắm, con vịt đến miệng còn bay, lại vừa mất luôn công việc và một người bạn giàu có. Ôi, con người ta đúng là không nên quá tham lam!]
…
Mộc Tịch Vãn thấy chuyện đã giải quyết xong, cô ngắt kết nối livestream. Cô nhìn số người xem, lúc này đã tăng lên hơn mười vạn người.
Mộc Tịch Vãn chào tạm biệt mọi người, cô định tắt livestream. Vừa cầm chuột lên, cô thấy khu bình luận hiện lên hàng loạt câu hỏi:
[Đại sư Vãn Vãn, ngày mai cô có livestream không?]
[Streamer, ngày mai cô vẫn livestream vào khung giờ này à?]
[Tuy không biết streamer có thật sự có bản lĩnh hay không, nhưng xem livestream này thú vị thật đấy!]
[Ở trên kia, tôi khuyên bạn nên xem lại video cũ của Đại sư Vãn Vãn đi, xem xong rồi hãy nói cô ấy có bản lĩnh hay không nhé!]
…
Mộc Tịch Vãn đọc bình luận rồi nói:
“Thời gian livestream của tôi hiện tại chưa cố định. Nếu mọi người vẫn muốn tiếp tục xem, có thể ấn theo dõi tôi. Đến lúc livestream tôi sẽ gửi thông báo cho mọi người!”
Nói xong, Mộc Tịch Vãn chào tạm biệt mọi người lần nữa, rồi tắt livestream.
Vào bữa tối, Mộc Tịch Vãn nghe mọi người bàn bạc về sinh nhật của Mộc lão gia tử sẽ diễn ra vào hai ngày nữa. Cô hơi sững lại, nhanh như vậy ? Trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ nên tặng ông một món quà gì đây.
Đúng lúc Mộc Tịch Vãn đang ngẩn người, Gia Gia run run rẩy rẩy đi đến bên cạnh cô.
“Cô cô, ôm!”
Gia Gia gọi Mộc Tịch Vãn rồi dang hai tay nhỏ ra.
Mộc Tịch Vãn hoàn hồn, đặt đũa xuống rồi cười đưa tay bế Gia Gia lên.
“Vãn… Vãn Vãn, để chị bế cho, em ăn cơm đi!”
Tạ Diệu Đồng thấy Gia Gia đi tìm Mộc Tịch Vãn, cô vội vàng đứng lên đi tới bên cạnh cô.
“Không sao đâu chị Diệu Đồng, để em bế cho, chị ăn cơm đi đã!”
Mộc Tịch Vãn vừa nói vừa cười nhìn Tạ Diệu Đồng. Nhưng khi nhìn cô, Mộc Tịch Vãn bất giác sững người. Tướng mạo của Tạ Diệu Đồng lúc này có chút khác so với buổi sáng.
Buổi sáng cô không để ý, nhưng lúc này cô phát hiện cung cha mẹ của Tạ Diệu Đồng có chút thay đổi. Đây là… Mộc Tịch Vãn có một cảm giác rất mạnh mẽ, cô cảm thấy cha mẹ của Tạ Diệu Đồng sắp xuất hiện. Nhưng mà ... dường như chuyện này cũng có liên quan đến cô, nếu không khi xem tướng mạo của Tạ Diệu Đồng cô sẽ không thấy mơ hồ như bây giờ.
Mộc Tịch Vãn không nói phát hiện này của mình cho Tạ Diệu Đồng, để tránh phát sinh cái gì không vui. Cô nghĩ tốt nhất cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, có những việc nên đến sẽ tự đến.
Sau bữa tối, Mộc Tịch Vãn về phòng và đang chơi đùa với Tiểu Hoa thì nghe tiếng chuông điện thoại gọi video. Cô cầm điện thoại lên, thấy là Dạ Mặc Diễm, trên mặt không kìm được nở một nụ cười rạng rỡ.
Mộc Tịch Vãn nhanh chóng nhấn nút nhận cuộc gọi. Trên màn hình lập tức hiện lên hình ảnh Dạ Mặc Diễm trong bộ quân phục.
Thực đẹp trai.= !
Mộc Tịch Vãn cười chào:
“Dạ đại ca, anh ăn cơm xong chưa?”
Dạ Mặc Diễm: “Ừm, em đang làm gì đó?”
…
Mới xa nhau một ngày, nhưng Mộc Tịch Vãn đã thấy nhớ anh. Hai người như có vô vàn chuyện để nói. Mộc Tịch Vãn cũng không biết mình đã nói chuyện với Dạ Mặc Diễm bao lâu, cô chỉ biết cuối cùng khi cô cầm điện thoại ngủ thiếp đi, cuộc gọi video vẫn chưa kết thúc.
Cô không biết rằng, sau khi cô ngủ say, Dạ Mặc Diễm đã nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ của cô đầy cưng chiều thật lâu, sau đó anh nghiêng người, đặt điện thoại bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô, và cũng từ từ chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Sáng hôm sau, cả hai chiếc điện thoại đều hết pin và sập nguồn. Tuy nhiên, vì công việc của Dạ Mặc Diễm nên hai người không thể gặp nhau hàng ngày, vì thế mỗi ngày được trò chuyện qua video cũng coi như là an ủi được nỗi một phần nỗi khổ tương tư !