Khoảng mười hai giờ đêm, Mộc Tịch Vãn một lần nữa mở Quỷ Môn. Các vị tiền bối quyến luyến nói lời từ biệt rồi lần lượt bước vào cánh cổng ánh sáng.
Mộc Tịch Vãn đã dồn một lượng lớn linh lực vào cánh cổng này, nên không thể kèm thêm khí của mình vào, nhưng khiến cô yên tâm là, trên người các vị tiền bối tự mang theo rất nhiều công đức, nên dù có đến Địa Phủ, họ cũng sẽ được đối đãi tử tế, thậm chí kiếp sau có thể đầu thai vào một gia đình phú quý.
Ngay khi cánh Quỷ Môn đóng lại, Mộc Tịch Vãn cảm nhận một luồng sáng công đức khổng lồ ồ ạt đổ vào cơ thể mình. Cô có cảm giác như cơ thể mình đột nhiên bị thổi phồng, không gian linh khí vốn đã lộng lẫy trong cơ thể cô ngay lập tức tăng lên gấp đôi.
Cảm giác lần này rất khác so với trước đây. Linh lực trên người cô ngay lập tức lấp đầy từng kinh mạch, khiến cơ thể cô nhẹ bẫng và thanh thoát hơn rất nhiều.
Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy trên người mình tiết ra một thứ gì đó nhờn nhợt. Cảm giác này khiến Mộc Tịch Vãn hơi khó chịu, cô thầm búng tay kết một đạo Phù Thanh Khiết, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Mộc Tịch Vãn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cái cảm giác lúc nãy rất giống với những gì cô từng xem trên phim, như thể công lực đã lên một tầng cao mới.
Đàm Tuấn Dự đang bận rộn làm sạch âm khí trong thung lũng nên không để ý đến tình trạng của Mộc Tịch Vãn. Chỉ có Nam Cung Hạc, người vẫn luôn đứng bên cạnh cô, khi cảm nhận được một lượng lớn linh khí đột ngột lan tỏa từ người cô, ánh mắt ông sáng lên. “Cô gái nhỏ này nhà mình khá thật!” Ông thầm nghĩ.
Nhưng vì hiện tại vẫn có người ngoài nên Nam Cung Hạc đành nén lại những lời muốn nói. Dù nhìn thấy Mộc Tịch Vãn có vẻ khó hiểu, ông vẫn nhịn lại. Dù sao, ông sắp được về nhà với Vãn Vãn rồi, đến lúc đó nói cũng chưa muộn.
Vì đã quá muộn, Mộc Tịch Vãn ở lại khách sạn một đêm. Sáng nay, khi còn ở trong thung lũng, Dạ Mặc Diễm đã gọi video cho cô. Khi biết Mộc Tịch Vãn đang bận, anh dặn dò cô chú ý an toàn rồi ngắt cuộc gọi. Thế nên, khi đến khách sạn, Mộc Tịch Vãn đã nhắn tin báo bình an để anh không phải lo lắng.
Ngày hôm sau, Mộc Tịch Vãn chào tạm biệt Đàm Tuấn Dự rồi lên chuyến tàu cao tốc trở về Kinh thành. Trước khi đi, Đàm Tuấn Dự đã gửi cho cô 5.000 đồng qua WeChat, có chút ngượng ngùng: “Mộc đạo hữu, ngại quá, người dân ở thôn đó đưa cho chúng tôi cũng là 5.000, nên…”
Mộc Tịch Vãn nhìn bộ dạng ngại ngùng của Đàm Tuấn Dự thì bật cười: “Anh đưa cho tôi một nửa là được rồi. Thế này đi, 5.000 này tôi nhận, đổi lại tôi sẽ đưa anh một ít bùa chú.”
Nói rồi, Mộc Tịch Vãn đưa cho Đàm Tuấn Dự một xấp bùa chú đủ loại. Đàm Tuấn Dự không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, vui vẻ nhận lấy. Rốt cuộc bùa chú do Mộc Tịch Vãn vẽ, vào thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng, cho dù dùng để bắt quỷ trừ tà cũng đạt hiệu quả gấp đôi.
Về đến Kinh thành, Mộc Tịch Vãn lập tức đến thẳng Mộc gia. Vừa về đến nhà, cô đã thấy Mộc lão phu nhân đang ngồi xem TV trong phòng khách. Nhìn thấy Mộc Tịch Vãn, bà vui vẻ nói: “Vãn Vãn, con về rồi à? Mọi chuyện đều ổn cả chứ?”
Ngày hôm qua khi Mộc Tịch Vãn đi, cô đã nói với mọi người là mình có việc phải đi. Tối qua cô cũng gọi điện về nhà báo rằng hôm nay sẽ trở về.
“Bà nội, mọi chuyện đều ổn cả ạ!”
Nói xong, Mộc Tịch Vãn nhìn Mộc lão phu nhân và tiếp tục: “Bà nội, bà vào thư phòng với con một lát nhé, con có chuyện muốn nói.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cháu gái, Mộc lão phu nhân không biết Mộc Tịch Vãn gọi mình vào để làm gì, nhưng bà đoán chắc chắn là một chuyện rất quan trọng. Mộc lão phu nhân tắt TV, đứng dậy dưới sự giúp đỡ của Mộc Tịch Vãn, rồi hai bà cháu cùng nhau đi về phía thư phòng.
Khi vào đến nơi, Mộc lão phu nhân thấy Mộc Tịch Vãn đóng cửa, sau đó lại kéo rèm. Ánh sáng trong thư phòng lập tức tối sầm lại.
Mộc lão phu nhân nhìn Mộc Tịch Vãn mở ba lô, rồi lấy ra một chiếc hũ đựng tro cốt. Bà nghi hoặc hỏi: “Vãn Vãn… cái này là sao?”
Mộc Tịch Vãn vừa đặt hũ tro cốt của Nam Cung Hạc lên bàn, vừa kể lại đại khái chuyện mình đi đến thôn Trần Gia Trang. Trong đó, cô nói nhiều nhất về chuyện của Nam Cung Hạc.
Khi nghe Mộc Tịch Vãn nói đến tên Nam Cung Hạc, khóe mắt Mộc lão phu nhân bỗng chốc đỏ hoe, ướt át. Bao nhiêu chuyện cũ của nhiều năm về trước hiện lên như một thước phim quay chậm.
“Vãn Vãn, con thật sự đã đưa ông bác con về rồi sao?” Bà nội xúc động hỏi.
“Vâng, đúng vậy bà nội, con đã đưa ông bác về rồi.”
Mộc lão phu nhân nghe Mộc Tịch Vãn nói, bà đưa đôi tay run rẩy, vuốt ve chiếc hũ tro cốt trên bàn.
“Bà nội, bà có muốn gặp ông bác không?”
Mộc lão phu nhân tuy không hiểu Huyền học, nhưng từ nhỏ bà đã lớn lên trong Huyền môn, tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Mộc Tịch Vãn. Bà kích động nhìn Mộc Tịch Vãn: “Vãn Vãn, có thể sao?”
Mộc Tịch Vãn nghiêm túc gật đầu với bà, rồi lấy ra một lá bùa trong ba lô. Tối qua, sau khi Nam Cung Hạc đồng ý, cô đã đưa ông vào trong một lá bùa.
Lá bùa cô lấy ra là Phù Linh Lực, không chỉ không gây tổn thương cho hồn phách của Nam Cung Hạc mà còn dùng linh lực để củng cố hồn phách cho ông.
Theo ánh kim quang của Phù Linh Lực, Mộc Tịch Vãn nhìn thấy rõ ràng hồn phách của Nam Cung Hạc xuất hiện ngay sau khi kim quang biến mất. Mộc lão phu nhân chỉ nhìn thấy lá bùa lóe lên ánh vàng. Bà không thấy Nam Cung Hạc đang đứng đó, nhìn bà đầy xúc động.
“Vãn Vãn, ông bác ra rồi đúng không?”
Mộc Tịch Vãn nghe bà nội hỏi, lúc này mới nhớ ra mình quên dùng Thiên Nhãn Phù cho bà. Cô vội vàng dùng một lá Thiên Nhãn Phù cho Mộc lão phu nhân.
Khi Nam Cung Hạc đột nhiên xuất hiện trước mắt, Mộc lão phu nhân không thể kìm được nước mắt. Lúc này, Nam Cung Hạc vẫn trong bộ dạng khi ông đi tòng quân, và ... Mộc lão phu nhân chưa bao giờ thấy anh cả mình lại chật vật như vậy.
Nam Cung Hạc là trưởng tử trưởng tôn của Nam Cung gia, lại là người có thiên phú Huyền học nhất trong vài thập kỷ, thế nên trong mắt họ, ông vẫn luôn là một người có phong thái đĩnh đạc, quý phái. Nhưng bây giờ thì sao? Một thân áo rách, đầy rẫy vết thương đứng trước mặt bà.
Mộc lão phu nhân kích động bước đến, đưa tay run rẩy muốn lau những vết m.á.u trên mặt anh cả mình. Nhưng khi bàn tay bà chạm vào mặt Nam Cung Hạc, lại xuyên qua như không khí.
Thấy vậy, Mộc lão phu nhân càng òa khóc. Bà không dám tưởng tượng anh cả của mình, trước khi hi sinh đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ.
Nam Cung Hạc nhìn thấy Mộc lão phu nhân cũng không kìm được xúc động. Em gái thứ ba của mình, lúc ông đi tòng quân mới mười tuổi, giờ đã già đi rất nhiều.
“Tam muội!”
Nam Cung Hạc nén lại sự xúc động trong lòng, đứng đó, ôn hòa cười nhìn Mộc lão phu nhân.
“Anh cả, anh đã chịu khổ rồi, anh thật sự đã quá khổ rồi.”
Mộc lão phu nhân vừa nói vừa muốn giúp Nam Cung Hạc sửa lại bộ quần áo rách nát, và những vết thương đang rỉ máu.
Nam Cung Hạc nhìn bộ dạng đau lòng của bà: “Em gái, đừng quá đau lòng. Em biết tính anh mà, nếu được chọn lại một lần nữa, anh vẫn sẽ lựa chọn đi tòng quân!”
Mộc Tịch Vãn nghĩ nên để bà nội và ông bác có không gian riêng để nói chuyện, thế nên cô lặng lẽ rời khỏi thư phòng, quay lại sô pha phòng khách ngồi xuống.