Màn hình livestream kết nối thành công, một chàng trai trẻ tên Thanh Phong xuất hiện. Từ bối cảnh, rõ ràng cậu đang ở trong một phòng khách sạn.
“Chào chủ kênh!” Thanh Phong cười, chào Mộc Tịch Vãn.
Mộc Tịch Vãn nhìn Thanh Phong, hay chính xác hơn là nhìn vào thứ đằng sau lưng hắn. Cô khẽ nhíu mày. Sự thay đổi nhỏ này trên khuôn mặt cô như một hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, lập tức khuấy động hàng ngàn bình luận trên livestream.
【 Đại sư Vãn Vãn nhíu mày, điềm không lành rồi! 】
【 Nhưng nhìn Thanh Phong có vẻ rất lạc quan, đâu giống người có chuyện gì đâu. 】
【 Đúng vậy, tôi cũng thấy anh chàng Thanh Phong này chẳng có vấn đề gì cả! 】
【 Nực cười, không có chuyện gì thì tốn tiền tìm chủ kênh làm gì? Thừa tiền vung chơi sao? 】
...
Thanh Phong cũng thấy những bình luận đó, cậu ta gãi đầu ngượng ngùng: “Chủ kênh, thật ra tôi không có chuyện gì lớn đâu. Lúc nãy tôi xem cô giúp cô gái kia xem thử phỏng vấn có thành công không, nên tôi cũng muốn nhờ cô xem giúp, ngày mai tôi đi ký hợp đồng cho công ty, không biết có thuận lợi không. Đây là lần đầu tôi làm chuyện quan trọng như vậy nên hơi lo lắng.”
【 Haha, nhìn ra rồi, đúng là có chút lo lắng thật! 】
【 Nhưng mà ... đại sư Vãn Vãn đã nhíu mày, tôi có dự cảm không tốt. 】
【 Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng có cảm giác đó. Đại sư Vãn Vãn hiếm khi nào như vậy lắm! 】
...
Mộc Tịch Vãn không để ý đến bình luận của cư dân mạng, cô nghiêm túc hỏi Thanh Phong:
“Xin hỏi, khứu giác của anh có vấn đề không?”
Thanh Phong ngạc nhiên: “Chủ kênh, cô thần kỳ quá! Sao cô lại biết? Tôi bị viêm xoang nặng, nên khứu giác dần dần không còn nữa.”
Mộc Tịch Vãn thầm “Quả nhiên!”. Cô nhìn lướt qua Thanh Phong, ánh mắt dừng lại ở một khoảng không phía sau hắn rồi nói một cách trịnh trọng:
“Thanh Phong, bây giờ anh hãy gọi cảnh sát, nói rằng trong phòng của anh có một thi thể!”
“Cái… cái gì?” Thanh Phong sợ hãi, sắc mặt hắn lập tức tái mét như bị sét đánh. Cả người cậu run rẩy, nỗi sợ hãi như một bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ họng cậu.
“Nếu anh không tin, hãy nhìn dưới gầm giường xem có phải có một chiếc vali không. Nhưng tôi khuyên anh đừng động vào nó, kẻo làm hỏng hiện trường.”
Thanh Phong ngây người một lúc, rồi lấy hết dũng khí bước đến gần giường. Khi lật tấm ga trải giường lên, hắn thấy một chiếc vali màu đen rất lớn đang nằm dưới đó.
Thanh Phong sợ hãi đến mức ngã quỵ xuống đất, toàn thân như mất hết sức lực.
【 Giả đấy, là kịch bản thôi! 】
【 Tấm chiếu mới à? Có phải kịch bản không, cứ xem tiếp thì biết! 】
【 Tôi vừa xem xong một bộ phim phá án cũng dùng vali để đựng xác, bóng ma chưa tan thì giờ lại đến nữa rồi! Sợ thật nhưng vẫn muốn xem! 】
【 Tôi hiểu rồi, chủ kênh hỏi Thanh Phong có bị mất khứu giác không là vì t.h.i t.h.ể dưới gầm giường có mùi hôi đúng không! 】
...
Mộc Tịch Vãn im lặng. Khi Thanh Phong hoàn hồn, hắn lồm cồm bò dậy, đi đến trước máy tính và run rẩy hỏi: “Chủ… chủ kênh, bây giờ tôi phải làm sao?” Giọng hắn vẫn run rẩy, sợ hãi khiến hắn gần như không còn khả năng suy nghĩ.
Mộc Tịch Vãn nhìn Thanh Phong đang hoảng loạn, dịu giọng nói: “Trước tiên, anh hãy gọi cảnh sát.” Giọng cô vừa nhẹ nhàng vừa kiên định, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cậu.
“Được, tôi … tôi gọi ngay đây!”
Thanh Phong run rẩy lấy điện thoại ra, tay run đến mức màn hình di động cứ trượt đi trượt lại, mãi mới gọi được cho cảnh sát.
Sau khi cúp máy, Thanh Phong nhìn Mộc Tịch Vãn với ánh mắt cầu xin: “Chủ kênh, đừng cúp máy nhé. Tôi … tôi sợ ở một mình lắm!” Ánh mắt hắn đầy bất lực và hoảng sợ, như thể đang bám vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Mộc Tịch Vãn nhìn hắn nhát gan như vậy, liền gợi ý: “Hay là anh ra ngoài hành lang đợi một lát? Nhưng đừng tắt livestream nhé!”
“Tại sao?” Thanh Phong không ngừng hỏi.
Mộc Tịch Vãn bật cười: “Vì tôi muốn hỏi cô gái đã chết, ai là người đã làm hại cô ấy. Điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho cảnh sát.”
“Hỏi… hỏi cô ấy sao?” Thanh Phong nói, mắt không dám nhìn xuống gầm giường. Cái nhìn thoáng qua chứa đựng nỗi sợ hãi và sự trốn tránh.
“Cô ấy không ở dưới gầm giường đâu ... đang đứng ngay sau lưng anh đấy!”
Thanh Phong nghe Mộc Tịch Vãn nói, trừng mắt, thầm hận bản thân sao lại lắm lời như vậy, nói nhiều như thế để làm gì a. Hắn không dám cử động, sợ rằng sau lưng mình thực sự có thứ gì đó.
【 Hahahahaha, dáng vẻ của Thanh Phong buồn cười quá! Chủ kênh bảo anh ấy đi ra ngoài, mà cứ hỏi mãi, giờ thì hối hận chưa? 】
【 Chỉ có tôi là thấy kích động, lát nữa lại được xem hồn ma nữa sao? 】
【 A a a, sợ quá, tôi phải bật đèn lên. Ghê thật đấy, có thật là nhìn thấy hồn ma không? 】
【 Đương nhiên là thật! Bọn tôi đã đi theo đại sư Vãn Vãn xem nhiều lần rồi mà! 】
...
Mộc Tịch Vãn nhìn Thanh Phong đang ngây người, mở miệng nói: “Anh còn một lựa chọn nữa, là ở lại trong phòng này. Người đã c.h.ế.t sẽ không làm gì anh đâu, dù sao anh cũng đã ... ở cùng phòng với cô ấy hai ngày hai đêm rồi. Nếu là một ác quỷ, bây giờ anh đã không còn nguyên vẹn rồi.”
Thanh Phong rùng mình. Hắn nhìn Mộc Tịch Vãn với vẻ mặt như sắp khóc, run giọng nói: “ Tôi … tôi ra ngoài thì hơn!”
Hắn tự nhận mình không có đủ can đảm để ở lại một mình với một hồn ma, nên đành chọn đi ra ngoài.
Mộc Tịch Vãn gật đầu: “Được. Bây giờ anh hãy mở cửa sổ rồi rời khỏi phòng. Anh cũng có thể dùng điện thoại để vào livestream, giúp quay lại chương trình, lát nữa coi như bằng chứng để đưa cho cảnh sát!”
Thanh Phong nghe thấy mình còn nhiệm vụ, liền gật đầu đồng ý. Hắn mở cửa sổ, cầm lấy điện thoại trên bàn, không dám nhìn bất kỳ đâu trong phòng, rồi cứng đờ bước nhanh ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
【 Hahahaha, cho phép tôi cười một chút! Tuy có hơi thiếu đạo đức, nhưng mà ... nhìn anh chàng này buồn cười quá !】
【 Anh chàng này nhát gan quá! Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ ở lại trong phòng, tận mắt nhìn thấy hồn ma. Phải biết rằng có lẽ cả đời chỉ có một cơ hội được nhìn thấy ma thôi, hiếm có lắm đấy! 】
【 Lầu trên, chúng tôi biết bạn gan lớn rồi, nhưng đừng nói nữa. Rất ít người có thể nhìn thấy hồn ma mà không sợ hãi đâu! 】
【 Tôi cảm thấy, đêm nay được xem hồn ma trên livestream đã là quá mãn nguyện rồi. Dù sao thì cảm giác này cũng khác hoàn toàn với xem trên phim ảnh. 】