Mộc Tịch Vãn lắng nghe ông nội tự thuật, khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Mộc lão gia tử vẫn còn chút nghi hoặc: “Vãn Vãn, có phải con Cận Ngữ Vi kia đã làm gì không?”
Mộc Tịch Vãn gật đầu, thần sắc trở nên nghiêm trọng: “Ông nội, đây là "cổ trùng", cùng loại với con cổ trùng trong người ông Dạ. Loại cổ trùng này chủ yếu tấn công vào đại não của con người.”
Mộc lão gia tử nhíu chặt mày, những nếp nhăn trên trán hằn sâu hơn: “Vậy con cổ trùng trong người lão Dạ cũng là do con bé Cận gia này thả vào sao?”
Mộc Tịch Vãn trịnh trọng gật đầu, ánh mắt kiên định: “Vâng. Con cổ trùng trong người ông Dạ chính là do Cận Ngữ Vi bỏ vào. Hiện tại, Dạ gia vẫn giữ Cận Ngữ Vi lại, cốt là để lợi dụng cô ta bắt được kẻ chủ mưu đứng sau.”
“Hóa ra Dạ gia đã nuôi dưỡng ra một con bạch nhãn lang!” Mộc lão gia tử thở dài, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Đừng nói là Dạ gia, ngay cả Mộc gia họ cũng đã từng.
Sở Uẩn Hề kia cũng giống y như Cận Ngữ Vi này, Mộc gia của ông đã từng coi con bé ấy như con cháu ruột trong nhà mà cưng chiều. Thế mà cuối cùng thì sao? Chưa nói đến chuyện nó đã nhắm vào Vãn Vãn, ngay cả trước khi Vãn Vãn trở về, nó đã trộm khí vận của Mộc gia rồi. Chẳng phải đó cũng là một con bạch nhãn lang ư?
Mộc lão gia tử lấy lại tinh thần, quay sang Mộc Tịch Vãn, ôn tồn hỏi: “Vãn Vãn, lão Dạ đã biết chuyện này chưa?” Mộc Tịch Vãn gật đầu: “Chắc là biết rồi ạ. Chuyện này con đã nói với Dạ đại ca rồi.”
Mộc lão gia tử gật gù, rồi nhìn Tiểu Hoa đang lười biếng nằm trên bàn.
Ông vẫy tay gọi: “Tiểu Hoa, hôm nay cháu là đại công thần đấy nhé! Lại đây, ông thưởng cho cháu thêm một lát bánh mì nữa!”
Tiểu Hoa nghe vậy, kiêu ngạo vỗ cánh một cái, rồi hãnh diện khoe khoang hai tiếng với Mộc Tịch Vãn, sau đó mới bay lên vai Dạ lão gia tử.
Mộc Tịch Vãn bật cười trước vẻ khoe khoang đó. Cô tự hỏi có nên nói cho ông nội biết, thực ra nếu không có Tiểu Hoa, con cổ trùng kia vẫn không thể chui vào người ông không. Dù sao ông cũng đang đeo lá bùa hộ mệnh bằng ngọc mà cô đã tỉ mỉ khắc, đó là một lá bùa cao cấp. Nếu con cổ trùng đó thực sự muốn chui vào người ông, chờ đợi nó chỉ có sự hủy diệt mà thôi.
Mộc Tịch Vãn lại đưa mắt nhìn con cổ trùng đang nằm trên bàn. Hàng mày thanh tú khẽ nhíu lại, cô rơi vào trầm tư. Rốt cuộc phải xử lý con cổ trùng này thế nào cho ổn thỏa đây?
Sau một hồi suy nghĩ, cô lấy cối giã thuốc mà mình thường dùng để bào chế các loại thảo dược, lại đi vào nhà bếp, dùng lửa nướng khô con cổ trùng, rồi dùng cối giã nó thành bột mịn. Xong xuôi, Mộc Tịch Vãn quay lại phòng khách, cẩn thận trộn phần bột đó vào chu sa mà cô dùng để vẽ bùa.
Sau đó, cô dùng chính thứ chu sa đặc biệt đó, vẽ một lá bùa. Cô cẩn thận gấp lại, đi đến bên cạnh Mộc lão gia tử đang ngồi trên sofa đút bánh mì cho Tiểu Hoa. “Ông nội, lá bùa này ông cứ mang theo bên người. Như vậy, những kẻ đứng sau sẽ nghĩ con cổ trùng kia vẫn còn ở trong người ông, và chúng sẽ không có hành động gì khác.”
Hiện tại cô vẫn chưa biết thực lực của kẻ đứng sau rốt cuộc thế nào, nên hành sự vẫn cần cẩn thận.
Mộc lão gia tử vươn tay nhận lấy lá bùa từ tay cháu gái. Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve mép lá bùa.
Ông nhìn Mộc Tịch Vãn, nói : “Vãn Vãn, đừng ôm hết mọi thứ vào người con. Mộc gia chúng ta vẫn có chút thực lực và các mối quan hệ. Khi cần, cứ nói với ông nội. Nếu nguy hiểm, con không được đi một mình. Gia đình chỉ cần con bình an là đủ rồi!”
Trong mắt Mộc lão gia tử lộ rõ sự lo lắng. Ông sợ cô cháu gái của mình sẽ làm những chuyện nguy hiểm.
Mộc Tịch Vãn nghe những lời quan tâm của ông nội, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp.
Cô cười an ủi: “Ông nội, ông đừng lo lắng quá. Ông bác hai của con còn nói, tu vi của con hiện giờ là lợi hại nhất trong cả giới huyền học đấy.” Mộc Tịch Vãn nói, rồi kể thêm những kinh nghiệm và tâm đắc của mình khi tu luyện. Cô muốn ông nội tin tưởng vào năng lực của mình, không cần phải quá lo lắng.
Không lâu sau, mọi người trong Mộc gia lần lượt trở về nhà cũ. Ngay cả chú ba Mộc Hoành Tùng và thím ba Tần Dĩ Thường luôn bận rộn cũng đã kịp về trước bữa tối.
Khi Tần Dĩ Thường vừa bước vào nhà, Mộc Tịch Vãn hơi sững sờ. Cô định nói gì đó, nhưng nhìn thấy những người khác đã ngồi vào bàn ăn, Mộc Tịch Vãn liền im lặng dùng bữa cùng cả nhà.
Không khí bữa tối ấm áp và hòa thuận. Mọi người quây quần bên bàn ăn, tiếng cười nói không ngớt.
Sau bữa tối, cả nhà cùng nhau chuyện trò. Mộc Tịch Vãn lặng lẽ đi đến trước mặt Tần Dĩ Thường đang nói chuyện với Quý Nguyên Tích. Cô cũng nhìn sang chú ba Mộc Hoành Tùng: “Chú ba, thím ba hai người vào thư phòng với cháu một chút được không? Cháu có vài chuyện muốn nói.”
Tần Dĩ Thường cảm thấy hơi khó chịu khi bị một đứa cháu gọi vào thư phòng. Kể từ khi Mộc Tịch Vãn trở về, tất cả mọi người trong Mộc gia đều nâng niu cô bé như báu vật, điều này ít nhiều khiến Tần Dĩ Thường có ý kiến. Có lẽ cũng liên quan đến suy nghĩ trọng nam khinh nữ của bà.
Giờ đây, Mộc Tịch Vãn lại còn gọi bà và chồng vào thư phòng?
Mấy năm nay chồng bà ở vị trí cao, bà đã quen với việc được người khác tôn sùng, làm sao có thể chịu để một đứa cháu sai bảo? T
ần Dĩ Thường ngước mắt nhìn Mộc Tịch Vãn, giọng nói bình thản: “Vãn Vãn à, có chuyện gì, nói ở đây chẳng phải được rồi sao? Cần gì phải vào thư phòng?”
Mộc Hoành Tùng vừa định đứng dậy, nghe vợ nói vậy, tuy thấy có chút không ổn, nhưng ngày thường ông vẫn luôn nể mặt vợ. Ông cười nói với Mộc Tịch Vãn: “Vãn Vãn à, có chuyện gì, con cứ nói ra đi!” Mộc Tịch Vãn vốn định nói riêng, nhưng nếu chú ba và thím ba đã nói như vậy, cô cũng không cần phải bận tâm gì nữa. Cô nhìn Tần Dĩ Thường nói: “Thím ba, mấy hôm trước thím có gặp ai không? Là người trong quan trường cùng chú ba ấy.”
Tần Dĩ Thường nghe Mộc Tịch Vãn nói, ánh mắt khẽ lóe lên, lộ ra một tia hoảng loạn. Nhưng ngay sau đó, bà ta trấn tĩnh lại, nói: “Không có. Mấy ngày nay thím rất bận, làm gì có thời gian gặp người trong quan trường của chú ba .”
Mộc Hoành Tùng ở bên cạnh, biết cô cháu gái này có bản lĩnh thật sự. Ông nhìn Mộc Tịch Vãn: “Vãn Vãn, con nhìn ra được gì rồi sao?” Ông cảm thấy chắc chắn cháu gái mình đã nhìn ra điều gì đó, nếu không cô sẽ không nói như vậy.
Mộc Tịch Vãn liếc nhìn Tần Dĩ Thường, người vẫn giữ thái độ cương quyết, rồi quay sang Mộc Hoành Tùng, nghiêm túc nói: “Chú ba, con thấy cung "quan lộc" của chú bắt đầu sụp đổ, cung "phu thê" cũng có chút u ám. Mệnh bàn của chú cho thấy con đường sự nghiệp không thuận lợi, và tất cả những điều này, đều bắt nguồn từ thím ba.”
Nghe Mộc Tịch Vãn nói, Tần Dĩ Thường trong lòng bắt đầu hoảng loạn. Là người của Mộc gia, làm sao bà ta có thể không biết bản lĩnh của Vãn Vãn chứ?
Nhưng … liệu có thật là vì chuyện đó không?