Ánh bình minh đầu tiên vừa hé rạng, nhuộm một vệt trắng lên nền trời xanh thẳm. Mộc Tịch Vãn và Nam Cung Thịnh đã thức giấc từ sớm, đúng giờ hẹn có mặt tại Cục Quản lý Sự vụ Thần quái
Khi họ đến, những người khác đã ngồi đợi. Khí quyển trong phòng họp dường như đặc quánh lại, nặng nề đến nghẹt thở. Trên gương mặt mỗi người đều hằn lên vẻ căng thẳng, nghiêm trọng.
Đúng lúc đó, Cục trưởng Lê Gia Danh bước vào. Bước chân ông vững vàng, dứt khoát, biểu cảm trên mặt nghiêm nghị nhưng không kém phần sắc bén. Vừa vào phòng, ông đã cất giọng trầm ổn:
“Mọi người đợi thêm một lát. Tôi vừa cho người đi thông báo với Bạch gia chủ.”
Những người có mặt lập tức im lặng, kiên nhẫn chờ đợi. Từng giây từng phút trôi qua, khoảng nửa tiếng sau, Bạch Dật Hùng rốt cuộc cũng xuất hiện. Hắn khoác trên mình bộ áo dài đen tuyền, dáng vẻ ung dung tự tại, như thể đây chỉ là một cuộc viếng thăm xã giao thông thường, hoàn toàn không hề quan tâm đến không khí căng thẳng trong phòng.
Lướt mắt qua một lượt, Bạch Dật Hùng trong lòng thầm hiểu ra, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán: Cục Quản lý Sự vụ Thần quái không chỉ triệu tập riêng hắn mà còn cả những gia tộc có thế lực khác trong giới huyền học. Thậm chí, ngay cả Nam Cung gia cũng đến.
Trong lòng hắn thoáng hiện lên một chút khinh thường. Cục Quản lý Sự vụ Thần quái mời những gia tộc có uy tín, vậy tại sao lại gọi cả Nam Cung gia? Chẳng lẽ bọn họ không biết Nam Cung gia đã bị trục xuất khỏi danh sách Tứ Đại Gia Tộc Huyền Học rồi sao?
Ánh mắt lạnh nhạt lướt qua Mộc Tịch Vãn và Nam Cung Thịnh đang ngồi ở đó, Bạch Dật Hùng mới quay sang Lê Gia Danh, giọng điệu mang theo sự ngạo mạn thấy rõ:
“Không biết Cục trưởng Lê gọi chúng tôi đến đây có việc gì?”
Lê Gia Danh không đáp, chỉ đưa tay chỉ vào chiếc ghế đối diện, nói:
“Mời Bạch gia chủ ngồi.”
Bạch Dật Hùng liếc nhìn Cục trưởng Lê một cái rồi không nói gì, hắn cũng không ngồi vào chiếc ghế Lê Gia Danh đã chỉ. Thay vào đó, hắn điềm nhiên kéo một chiếc ghế khác, ngồi xuống với dáng vẻ kiêu ngạo. Vẫn cái thái độ kênh kiệu ấy, hắn hơi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua một lượt những người có mặt.
Ngồi ổn định, Bạch Dật Hùng thiếu kiên nhẫn nhìn thẳng vào Lê Gia Danh:
“Nói đi, rốt cuộc ông muốn gì ở tôi?”
Lê Gia Danh không hề để tâm đến thái độ của Bạch Dật Hùng. Ông chỉ mỉm cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh như muốn nhìn thấu tâm can đối phương, rồi chậm rãi mở lời:
“Vài tháng trước, Cục chúng tôi tiếp nhận một vụ án từ Sở Cảnh sát. Chúng tôi muốn tìm Bạch gia chủ để điều tra một chút.”
Bạch Dật Hùng giật mình, nhưng ngay lập tức hắn lấy lại vẻ bình tĩnh, giả vờ như không có gì:
“Ông Lê tra án thì cứ tra đi, gọi chúng tôi đến đây làm gì? Chẳng lẽ ông nghi ngờ vụ án đó có liên quan đến chúng tôi à?” Bạch Dật Hùng cười khẩy, hắn cố dùng vẻ khinh thường này để che giấu sự bất an trong lòng.
Lê Gia Danh nhìn chằm chằm Bạch Dật Hùng, nói:
“Bạch gia chủ không muốn biết, chúng tôi tiếp nhận vụ án gì sao?”
Ánh mắt Lê Gia Danh sâu thẳm mà sắc bén, dường như có thể xuyên thủng lớp mặt nạ của Bạch Dật Hùng. Nghe vậy, hắn càng cười lớn, hờ hững nói:
“Các người nhận vụ án gì thì liên quan gì đến tôi? Mọi người đều biết, Bạch gia chúng tôi dù là gia tộc huyền học số một, đồng thời chúng tôi cũng luôn luôn tuân thủ pháp luật!” Giọng nói Bạch Dật Hùng cao hơn hẳn, cố gắng dùng khí thế để lấn át đối phương.
Lê Gia Danh đối diện với thái độ ương ngạnh của Bạch Dật Hùng, vẫn giữ giọng nói bình thản:
“Mấy năm trước, liên tiếp có năm cô gái mất tích. Sau đó chúng tôi phát hiện, cả năm người này đều là những cô gái có bát tự thuần âm.”
Ông dừng lại một chút, ánh mắt tập trung vào sự thay đổi biểu cảm của Bạch Dật Hùng. Sau đó, ông tiếp tục nói:
“Sau này, chúng tôi tra được, những cô gái này đều bị một đạo sĩ áo đen che mặt bắt cóc đi!”
Vừa nghe Lê Gia Danh nói xong, vẻ mặt Bạch Dật Hùng vốn điềm nhiên bỗng chốc sững lại. Hắn luôn tin tưởng vào bản lĩnh của Mặc Càn.
Lúc trước, khi Mặc Càn bắt những cô gái đó, chắc chắn đã tránh được camera giám sát. Vả lại, Sở Cảnh sát đã điều tra nhiều năm như vậy, làm gì có một chút manh mối nào.
Vậy mà Lê Gia Danh lại có thể điều tra ra Mặc Càn? Chẳng lẽ hắn đã mời được một huyền học sư rất giỏi? Nhưng , cho dù có thể tra ra Mặc Càn thì đã sao ? Họ vẫn sẽ không tra ra được mối quan hệ giữa Mặc Càn và hắn.
Hay là Lê Gia Danh đang "bẫy" hắn? Nghĩ đến đây, Bạch Dật Hùng lại thấy an tâm hơn một chút. Hắn ta từ từ bình phục lại tâm trạng của mình, sau đó làm ra vẻ sốt ruột:
“Ông đã tra được đạo sĩ áo đen đó, vậy thì đi mà tìm hắn đi, tại sao lại gọi mấy gia tộc chúng tôi đến?”
Khoảnh khắc hoảng loạn vừa rồi trong mắt Bạch Dật Hùng không thoát khỏi cặp mắt sắc bén của Lê Gia Danh. Lê Gia Danh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hắn đáp:
“Có người đã thấy vị đạo sĩ áo đen đó bước vào trang viên của Bạch gia, đó là lý do hôm nay chúng tôi mời Bạch gia chủ đến.”
Lúc này Bạch Dật Hùng mới hiểu ra, hóa ra hôm nay không phải là triệu tập tất cả các gia tộc đến để thẩm vấn, mà là chỉ nhắm vào riêng hắn!
Vậy những gia tộc khác đến đây làm gì? Tới để làm nền cho Lê Gia Danh sao? Nghĩ đến đây, trong mắt Bạch Dật Hùng càng tràn ngập vẻ khinh thường. Nhưng trong lòng, hắn vẫn ngầm trách Mặc Càn bất cẩn, để người khác nắm được điểm yếu.
Vốn dĩ hắn định cho Mặc Càn một cái c.h.ế.t nhẹ nhàng, nhưng thấy ngu xuẩn kia lại gây rắc rối cho hắn, xem ra, phải để Mặc Càn nếm đủ mọi khổ sở rồi mới cho hắn đi "đoàn tụ" với người nhà.
Nhưng hiện tại không phải lúc để nghĩ đến chuyện đó. Vì vậy, Bạch Dật Hùng vờ như không hiểu:
“Bạch gia chúng tôi chưa từng qua lại với bất kỳ đạo sĩ áo đen nào. Không biết là ai đã thấy, có bằng chứng không? Nếu không có bằng chứng, Bạch gia sẽ kiện người đó tội phỉ báng!” Giọng hắn đầy vẻ đe dọa, ý đồ khiến Lê Gia Danh phải chùn bước.
Lê Gia Danh nghe Bạch Dật Hùng nói, trong lòng thầm mắng hắn đúng là một con cáo già lọc lõi. Nhưng ông cũng hiểu, đây là xã hội pháp trị, làm việc gì cũng cần bằng chứng xác thực.
Nghĩ một lát, hắn lấy từ trong túi áo ra một lá bùa, đặt lên bàn, bình thản nói với Bạch Dật Hùng:
“Bạch gia chủ, đây là Chân ngôn phù. Ông có dám dùng không?”
Lê Gia Danh nhìn lá Chân ngôn phù trước mắt, trong lòng có chút tiếc nuối. Ông biết lá bùa này thực sự rất hữu ích, lần trước Dạ Mặc Diễm tặng cho ông hai lá, một lá đã dùng để thẩm vấn Cận Ngữ Vi, giờ chỉ còn lại một. Nếu không phải không có bằng chứng, ông thật sự không nỡ dùng nó.
Ánh mắt Mộc Tịch Vãn khẽ lay động khi nhìn thấy lá bùa. Một lá Chân ngôn phù cấp cao, trên đó có thêm một chút linh lực đặc biệt chỉ cô mới có thể thêm vào. Là lá bùa cô đã đưa cho Dạ Mặc Diễm ? Khoé môi cô cong lên một nụ cười nhẹ, ấm áp lan tỏa trong lòng, giống như một dòng nước ngọt ngào, xoa dịu không khí căng thẳng. Tuy mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cô, và cô tự tin bản thân có thể giải quyết được. Nhưng cái cách anh âm thầm giúp đỡ cô, hỗ trợ mọi việc từ phía sau thật sự khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Bạch Dật Hùng thấy lá Chân ngôn phù cao cấp, đồng tử co lại, không cần nghĩ cũng đoán ra ai đã đưa lá bùa này cho Lê Gia Danh.
Lúc này, trong lòng hắn dâng lên một chút hối hận. Lẽ ra, lúc trước hắn nên nghe lời Mặc Càn, sớm tiêu diệt Mộc Tịch Vãn..
Bạch Dật Hùng cố làm ra vẻ không chút để ý:
“ Tôi đã nói, tôi chưa từng gặp bất kỳ đạo sĩ áo đen nào. Cục trưởng Lê làm như vậy là không tin tưởng tôi sao?”
Lê Gia Danh nhìn chằm chằm Bạch Dật Hùng, cười nhạt:
“Bạch gia chủ đây là không dám dùng Chân ngôn phù sao? Bạch gia chủ cứ yên tâm, tôi chỉ hỏi những vấn đề liên quan đến vụ án này, không hỏi những chuyện khác. Những người ở đây có thể làm chứng cho tôi.”