Cuộc điện thoại bỗng nhiên ngắt kết nối, giọng nói mất đi sự bình tĩnh.
Làm xáo trộn suy nghĩ của Thương Tòng Châu.
Buổi xã giao được sắp xếp tại Duyệt Giang Phủ, Thương Tòng Châu như mọi khi đặt món ăn với quản lý câu lạc bộ, yêu cầu gửi đến nhà Thư Ngâm.
Duyệt Giang Phủ không có thực đơn cố định, món ăn trong ngày tùy thuộc vào những nguyên liệu mà bếp nhập về. Sau khi hỏi về món ăn, Thương Tòng Châu định hỏi Thư Ngâm mấy giờ ăn, gửi sớm quá sợ đồ ăn nguội; gửi muộn quá sợ cô đói.
Thế nhưng không ngờ đầu dây bên kia lại là tiếng "Mẹ" đầy vỡ vụn.
Sau đó khi gọi lại điện thoại chỉ vang lên giọng nói vô cảm của tổng đài viên: "Số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được..."
Thương Tòng Châu có linh cảm chẳng lành.
Anh chưa từng nghe thấy giọng Thư Ngâm run rẩy đến thế. Anh liên hệ với Dung Ngật ngay lập tức.
Dù Dung Ngật có vẻ sốt ruột nhưng khi nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của anh vẫn đồng ý.
Vị Tổng giám đốc Đằng kia khi thấy bốn gã đàn ông cao một mét chín, thân hình vạm vỡ vốn đã không vui. Vừa nghe Thương Tòng Châu nói có việc phải đi trước, cử Tiểu Dung Tổng đến thay anh uống rượu liền sợ hãi không thôi.
"...Hay là chúng ta trực tiếp ký hợp đồng luôn đi?"
Thương Tòng Châu nhìn ông ta: "Xin lỗi, vì lý do cá nhân tối nay tôi không thể cùng ngài dùng bữa. Tổng giám đốc Đằng, tôi sẽ nhờ trợ lý lập lại một hợp đồng mới, giảm cho ngài một phần trăm."
Nghe vậy, Tổng giám đốc Đằng mừng rỡ khôn xiết: "Thật không?"
"Ừm." Âm cuối của Thương Tòng Châu không hề chứa đựng bất kỳ sự lo lắng nào: " Tôi đi trước đây, xin lỗi."
Nói xong, Thương Tòng Châu quay người lập tức lên xe.
Tuy nhiên, khi nhập địa chỉ vào hệ thống định vị, anh lại không tìm thấy phương hướng.
Anh hiểu biết quá ít về Thư Ngâm.
Nghĩ kỹ lại, anh và Thư Ngâm kết hôn, sự bốc đồng chiếm đến tám mươi phần trăm.
Yêu đương là chuyện của hai người, kết hôn là chuyện của hai gia đình. Lý trí quay trở lại, nhưng nếu có làm lại Thương Tòng Châu vẫn sẽ chọn kết hôn với Thư Ngâm. Từ đầu đến cuối anh thích Thư Ngâm, thích chính bản thân cô. Bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì đều không thể ngăn cản hai người họ ở bên nhau.
Anh không biết nhà bố mẹ cô ở đâu.
May mà anh có thể liên hệ được với Thẩm Dĩ Tinh.
Thẩm Dĩ Tinh là người không rời điện thoại, gần như vừa gọi điện đi Thẩm Dĩ Tinh đã bắt máy.
Cô ấy ủ rũ, giọng điệu rất khó chịu: "Anh Tòng Châu, có chuyện gì anh cứ bảo Thư Ngâm liên hệ với em được không? Anh lén lút sau lưng Thư Ngâm liên hệ với bạn thân cô ấy, cảm giác kỳ cục lắm, cứ như hai chúng ta đang làm chuyện gì đó không đàng hoàng vậy."
"Thẩm Dĩ Tinh," Biểu cảm Thương Tòng Châu lạnh nhạt đến mức gần như không có, giọng điệu lạnh lùng: "Em có biết nhà ba mẹ Thư Ngâm ở đâu không?"
Nhận ra sự lạnh lẽo trong giọng nói của anh, Thẩm Dĩ Tinh cất đi ý định trêu chọc: "Sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này?"
Thương Tòng Châu: "Em có biết không?"
Thẩm Dĩ Tinh: "...Em chỉ địa chỉ nhà bà nội cô ấy thôi." Thương Tòng Châu: "Vậy nhà bà nội cô ấy ở đâu?" Thẩm Dĩ Tinh: "Dưới quê."
Thương Tòng Châu: "Có biết địa chỉ cụ thể không?"
Thẩm Dĩ Tinh: "Trong định vị của em vẫn còn, để em tìm rồi gửi cho anh."
Thương Tòng Châu: "Được, cảm ơn em."
Khoảng nửa phút sau, Thẩm Dĩ Tinh đã gửi địa chỉ nhà bà nội Thư Ngâm.
Địa chỉ chi tiết cụ thể, định vị xong, xe dừng chính xác ở nhà bà nội Thư Ngâm.
Trong sân có treo một chiếc đèn hành lang, Thương Tòng Châu đến đúng bữa cơm tối.
Bà nội Thư Ngâm đang ngồi trong phòng khách vừa xem tivi vừa ăn cơm, chợt thấy một người đàn ông lạ mặt điển trai xuất hiện trước mặt, bà rất khó hiểu: "Cháu trai, cháu tìm ai?"
Người Thương Tòng Châu đầy bụi đường, hỏi: "Xin hỏi bà có phải là bà nội của Thư Ngâm không ạ?"
" Đúng vậy, cháu quen Ngâm Ngâm nhà bà sao?"
"Bà nội, cháu chào bà." Thương Tòng Châu lấy ra chiếc giấy đăng ký kết hôn luôn mang theo bên mình từ ngày đăng ký: "Hôm nay xảy ra chuyện đột ngột, hôm khác cháu nhất định sẽ chính thức cùng Thư Ngâm đến gặp bà."
"Cháu và Thư Ngâm đã đăng ký kết hôn tháng trước, đây là giấy đăng ký kết hôn của hai cháu."
Bà cụ im lặng một lúc, cầm lấy giấy đăng ký kết hôn trong tay anh, xem đi xem lại.
Chủ nhân của bức ảnh trên giấy đăng ký kết hôn quả thật là cháu gái bà– bà chỉ học một năm, không biết chữ, ngay cả tên cháu rể cũng không nhận ra.
Bà cụ đã sống hơn nửa đời người, trải qua những ngày tháng loạn lạc, cũng từng lăn lộn trong mưa gió bùn lầy, nghe chuyện cháu gái lén lút kết hôn cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Bà cong mắt cười, những nếp nhăn đuôi mắt xếp thành từng lớp, hỏi: "Vậy sao cháu lại đến một mình, không dẫn Ngâm Ngâm theo?"
"Cô ấy đến nhà ba mẹ cô ấy ạ." Thương Tòng Châu hỏi: "Bà ơi, nhà ba mẹ Thư Ngâm ở đâu ạ?"
Để đến nhà bà ngoại Thư Ngâm, Thương Tòng Châu đã lái xe mất một tiếng đồng hồ.
Sau đó lại lái xe thêm bốn mươi lăm phút nữa mới đến khu chung cư nơi ba mẹ Thư Ngâm sinh sống.
Bà ngoại Thư Ngâm biết khu chung cư nơi ba mẹ Thư Ngâm ở, thỉnh thoảng bà cũng ghé qua, nhưng bà biết đường đi chứ không biết cụ thể là tòa nhà số mấy, căn hộ số mấy.
Thương Tòng Châu như con ruồi mất đầu tìm kiếm khắp nơi.
Khu chung cư này đã lâu đời, không có bảo vệ, anh thậm chí không có ai để hỏi.
Anh có linh cảm mơ hồ rằng Thư Ngâm đang ở bên ngoài. Thế là anh chạy khắp các con phố xung quanh.
Cuối cùng, cuối cùng cũng tìm thấy cô.
Chỉ là tình hình của cô tệ hơn nhiều so với anh tưởng tượng. Khuôn mặt trắng bệch vì gió tuyết, vết tát rõ ràng trên má.
Thương Tòng Châu cũng từng có những năm tháng ngông cuồng bất cần, bị chỉ huy Thương bắt được, sau đó cầm roi ngựa ra tay tàn nhẫn, đánh anh đến mức lưng m.á.u thịt lẫn lộn. Bà Hoa khóc không thể kìm nén, như thể nỗi đau đó đang giáng xuống người bà.
Thương Tòng Châu trả giá cho lỗi lầm của mình, cam tâm chịu phạt, vì vậy dù chịu đựng cơn đau xé da chảy m.á.u vẫn cắn chặt răng không phát ra một tiếng đau nào. Anh là đứa trẻ lớn lên trong gia đình quân nhân, có cốt cách kiên cường của người lính.
Khi đó anh không hiểu tại sao bà Hoa lại khóc thảm thiết, đau đớn đến vậy.