Đêm đó Thương Tòng Châu và Thư Ngâm hiếm khi không làm gì cả.
Hôm sau tỉnh dậy, Thư Ngâm nhìn mình trong gương, má trái vẫn còn sưng.
Cô lặng lẽ nhìn một lúc sau đó mới đi rửa mặt.
Ánh sáng mùa đông mờ ảo, không phân biệt được là buổi sáng hay buổi chiều.
Thư Ngâm muốn tìm điện thoại để xem giờ, lục tung cả phòng cũng không thấy, mãi sau mới nhớ ra điện thoại để quên ở nhà bố mẹ cô rồi.
Nghĩ đến việc phải quay lại lấy điện thoại, cô lại cảm thấy bực bội.
Chẳng hiểu sao bỗng nhiên cô có một cảm giác lo lắng. Thư Ngâm nghĩ Thương Tòng Châu đang đi tìm bố mẹ cô.
Mặc dù cô chưa bao giờ nói cho Thương Tòng Châu biết nhà bố mẹ cô ở đâu. Nhưng cô không dám đánh giá thấp năng lực của Thương Tòng Châu, anh muốn tìm hiểu ai đó chỉ cần động tay một chút, không mất bao lâu sau sẽ có người đưa thông tin đến tận tay anh.
Điện thoại không ở bên cạnh, cô không thể liên lạc với anh.
Thư Ngâm quay vào phòng nhanh chóng trang điểm, đảm bảo người khác không nhìn ra vết tát trên mặt mình mới vội vã ra ngoài.
Trời tuyết đầy sương mù, Thư Ngâm đợi rất lâu bên đường cuối cùng mới bắt được một chiếc taxi.
Cô đọc địa chỉ của Tập đoàn Hoắc Thị, xe chạy thẳng đến bên ngoài công ty, Thư Ngâm lấy tiền mặt ra.
Người lái xe nhận tiền mặt còn ngây người ra một lúc, vừa thối lại tiền vừa trêu chọc: "Thời buổi này, người trả tiền mặt không còn nhiều nữa."
Thư Ngâm nhận tiền lẻ thối lại, vội vàng bỏ lại một câu "Cảm ơn", rồi nhanh chóng đi vào tòa nhà.
Ra vào toà nhà văn phòng cần đi qua cổng kiểm soát an ninh, chỉ những người làm việc ở đây có thẻ công việc mới có thể quẹt thẻ vào.
Đương nhiên Thư Ngâm bị chặn lại bên ngoài, cô nói chuyện với lễ tân: "Xin chào, tôi muốn tìm Thương Tòng Châu."
Cô lễ tân nở nụ cười được đào tạo bài bản: "Xin hỏi cô có đặt lịch hẹn trước không ạ?"
Thư Ngâm: "Không, tôi là vợ của Thương Tòng Châu."
Tay cô lễ tân gõ bàn phím khựng lại, mấy cô lễ tân khác đang rảnh rỗi cũng đều quay đầu nhìn sang.
"Có rất nhiều người tự xưng là bạn gái của Tổng giám đốc Thương, nhưng cô là người đầu tiên tự nói mình là vợ tổng giám đốc ." Dù sao cũng là lễ tân của một công ty lớn, khi nói điều này vẻ mặt rất chân thành, không có chút ý mỉa mai nào: "Hay là cô tự liên hệ với Tổng giám đốc Thương?"
"..." Thư Ngâm khó nói: " Tôi không mang theo điện thoại."
"Xin lỗi, thưa cô, chúng tôi không thể xử lý thông tin khách không hẹn trước cho Tổng giám đốc Thương."
Người làm công ăn lương đều có những khó khăn riêng, Thư Ngâm không làm khó cô ấy.
Suy nghĩ một lúc lâu, cô nhớ lại người trợ lý đã tiếp đón mình khi lần trước cô đến phiên dịch.
"Cô có thể giúp tôi liên hệ với trợ lý Chu Hành Chỉ được không?"
"Trợ lý Chu sao?" Cô lễ tân bỗng nhiên chỉ ra phía sau Thư Ngâm: "Trợ lý Chu đang ở đằng đó."
Thư Ngâm nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ thấy Chu Hành Chỉ vừa từ bên ngoài bước vào.
Cô nói "Cảm ơn" với lễ tân rồi vội vàng chạy đến chỗ Chu Hành Chỉ.
Chu Hành Chỉ vừa tiễn khách xong, vừa bước vào sảnh thì bị một người chặn lại. Nhìn kỹ thì có vẻ hơi quen mắt.
"Xin hỏi cô là?"
"Chào anh, tôi là Thư Ngâm, không biết anh có còn nhớ tôi không? Tháng năm vừa rồi tôi từng làm phiên dịch tiếng Pháp cho Tổng giám đốc Dung."
Nghe vậy, Chu Hành Chỉ nhớ ra: "Cô Thư Ngâm, xin hỏi cô tìm tôi có việc gì không?"
Thư Ngâm nói: " Tôi không mang theo điện thoại, có chút việc gấp muốn tìm Thương Tòng Châu, anh có thể đưa tôi đi tìm anh ấy không?"
Chu Hành Chỉ cau mày: "Tổng giám đốc Thương đã rời công ty nửa tiếng trước rồi."
Thư Ngâm: "Vậy anh ấy đi đâu rồi?"
Chu Hành Chỉ: "Xin lỗi, tôi không phải trợ lý của anh ấy, không rõ lịch trình của anh ấy lắm."
Thư Ngâm sốt ruột không thôi.
Những người làm việc bên cạnh tổng giám đốc ai cũng là người tinh tế giỏi quan sát sắc mặt.
Ấn tượng của Chu Hành Chỉ về Thư Ngâm, ngoài trình độ phiên dịch đáng kinh ngạc ra còn hơn thế nữa, là ngày đó, văn phòng Tổng giám đốc truyền ra tin Tổng giám đốc Thương vì chuyện riêng mà từ chối buổi xã giao với phó tổng giám đốc ngân hàng đầu tư châu Á - Thái Bình Dương.
Từ trước đến nay Thương Tòng Châu luôn phân biệt rõ chuyện công tư, đó là lần đầu tiên anh vì một người mà làm chậm trễ công việc, hơn nữa lại còn là một người phụ nữ.
Trực giác của Chu Hành Chỉ mách bảo mối quan hệ giữa Thư Ngâm và Thương Tòng Châu không hề tầm thường.
Thấy vẻ mặt Thư Ngâm lo lắng, Chu Hành Chỉ lấy điện thoại ra: "Hay là để tôi giúp cô gọi điện cho Tổng giám đốc Thương nhé?"
Thư Ngâm khựng lại: "Làm phiền anh."
Điện thoại kết nối, Chu Hành Chỉ nói: "Tổng giám đốc Thương, cô Thư Ngâm đến công ty tìm anh, nhưng hình như cô ấy quên mang điện thoại... Được, để tôi đưa điện thoại cho cô ấy."
Nói xong Chu Hành Chỉ đưa điện thoại cho Thư Ngâm. Thư Ngâm nói "Cảm ơn" rồi nhận lấy điện thoại.
Có một hai giây im lặng.
Thương Tòng Châu là người mở lời trước, giọng nói mang theo nụ cười: "Sao tự nhiên lại đến công ty tìm anh vậy?"
Thư Ngâm không trả lời mà hỏi ngược lại: "Anh đang ở đâu?" Thương Tòng Châu: "Trong xe."
Thư Ngâm: "Anh đi đâu?"
Bên ngoài cửa sổ xe là khu dân cư cũ kỹ đã nhuốm màu thời gian, những bức tường đã phai màu.
Thương Tòng Châu điềm nhiên đáp: "Đến một chi nhánh." Thư Ngâm hỏi anh: "Có phải anh đi tìm bố mẹ em không?"
Thương Tòng Châu khẽ bật cười, giọng điệu nhẹ nhàng: "Sao lại nghĩ như vậy?"
Thư Ngâm hít sâu một hơi: "Thương Tòng Châu, anh nói thật với em đi, có phải anh đi tìm bố mẹ em rồi không?"
Cuộc trò chuyện chìm vào im lặng. Im lặng là một câu trả lời.
Trong tầm mắt không biết Chu Hành Chỉ rời đi từ lúc nào, nhường không gian cho Thư Ngâm nói chuyện với Thương Tòng Châu.
Xung quanh không có nhiều người.
Sau một lúc lâu, Thư Ngâm nói: "Anh luôn hỏi em ý nghĩa của hôn nhân là gì, trước đây em không thể cho anh câu trả lời, nhưng Thương Tòng Châu, em nghĩ em có thể nói cho anh biết, trong mắt em, ý nghĩa của hôn nhân là—"
"Dù gặp phải chuyện gì chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt."
"Anh đi tìm bố mẹ em, không ngoài mục đích là để xin lỗi họ tại sao anh lại kéo em kết hôn. Nhưng Thương Tòng Châu, kết hôn không phải là chuyện riêng của một mình anh. Kết hôn với anh là quyết định của em sau khi đã suy nghĩ kỹ lưỡng. Đã là chuyện của hai chúng ta tại sao anh lại một mình đối mặt?"
"Điều này không công bằng, không công bằng với anh, cũng không công bằng với em."