Kể từ khi Thư Ngâm và Thương Tòng Châu tổ chức đám cưới, bố mẹ hai bên đã cố ý hoặc vô ý hỏi khi nào họ dự định có con.
Thông thường những lúc như vậy, Thương Tòng Châu đều trả lời: "Hai tụi con mới kết hôn, cứ sống cuộc sống vợ chồng son vài năm rồi tính."
"Hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, vài năm nữa Thư Ngâm lớn tuổi rồi, lỡ mất tuổi sinh sản tốt nhất thì không hay đâu."
"Tuổi sinh sản tốt nhất là bao nhiêu?" "Ba mươi lăm tuổi phải không?"
"Trước ba mươi lăm tuổi làm gì mà không phải là tốt nhất?" Thương Tòng Châu nói một câu đã chặn đứng lời nói của bố mẹ hai bên.
Bố mẹ của Thư Ngâm thấy không thuyết phục được Thương Tòng Châu bèn quay sang khuyên Thư Ngâm.
Dù sao con gái và con rể khác nhau, con gái là con ruột, nói chuyện không cần nhìn sắc mặt đối phương, muốn nói gì thì nói nấy.
Vương Xuân Linh nói: "Tranh thủ bây giờ còn trẻ có con sớm một chút. Bây giờ tay chân bố mẹ vẫn còn linh hoạt, có thể giúp hai đứa trông con."
Thư Ngâm cứng rắn đáp: "Không cần hai người trông, khi con bé sinh ra Thương Tòng Châu sẽ thuê bảo mẫu."
Vương Xuân Linh: "Vậy thì hai người bọn ta cũng phải trông nó chứ, dù sao cũng là cháu ngoại."
Thư Ngâm nói: "Để sau rồi tính đi, hai đứa con tạm thời chưa có kế hoạch có con."
Vương Xuân Linh: "Hai đứa con định khi nào thì có con?"
Thư Ngâm nói: "Để sau."
Vương Xuân Linh: "Con phải cho mẹ một câu trả lời chính xác chứ!"
Giọng điệu Thư Ngâm bình tĩnh: "Khi nào có sẽ nói với mẹ, mẹ đừng vội, cũng đừng giục, đợi con chuẩn bị sẵn sàng làm mẹ rồi con sẽ có con."
Cô nhìn thẳng vào mắt Vương Xuân Linh, giọng nói rất nhẹ, nhưng mỗi lời nói ra lại nặng trĩu, như những cây kim đ.â.m vào tim Vương Xuân Linh. Cô nói: "Con hy vọng con của con sẽ có một tuổi thơ hạnh phúc, bố mẹ có thể đáp ứng mọi yêu cầu của con bé, có thể ở bên con bé mỗi ngày, khi con bé không vui con sẽ tìm mọi cách để làm con bé vui vẻ. Con bé muốn đi công viên giải trí, con sẽ đi cùng con bé, con bé thi trượt, con sẽ an ủi con bé rằng không sao cả, học không tốt không có nghĩa là con bé là một học sinh thất bại. Con muốn nói với con bé rằng, cuộc đời là một trải nghiệm, đừng quá quan tâm đến kết quả, chỉ cần mỗi ngày sống vui vẻ là được."
"Con hy vọng con bé khác với con." Nói xong Thư Ngâm quay người rời đi.
Cô không muốn nghe câu trả lời của Vương Xuân Linh, không muốn nghe lời biện minh của bà, không muốn nghe cái gọi là
—"Mẹ cũng muốn ở bên con, nhưng..."
Quá nhiều "nhưng", trong mắt Vương Xuân Linh, mọi chuyện đều quan trọng hơn việc mang lại cho Thư Ngâm một gia đình trọn vẹn, hạnh phúc.
Thư Ngâm không muốn tự lừa dối mình, cũng không muốn tìm cớ an ủi mình vì bố mẹ nữa.
Cuộc đời cô bắt đầu trở nên tươi đẹp sau mười tám tuổi, sau khi cô vào đại học.
Bởi vì cô không còn dựa dẫm vào bố mẹ nữa, không cần xin tiền bố mẹ, học phí, chi phí sinh hoạt đều là do cô tự kiếm được.
Mối ràng buộc duy nhất giữa cô và bố mẹ chỉ là tiền.
Cô không muốn hỏi họ những câu hỏi ngây thơ như liệu họ có yêu cô hay không nữa.
Không cảm nhận được tức là không có. Lời nói suông không có bằng chứng.
Kể từ khi kết bạn với Thẩm Dĩ Tinh, cô biết thế nào là tình bạn;
Kể từ khi ở bên Thương Tòng Châu, cô cũng biết thế nào là tình yêu đôi lứa.
Tình yêu không phải nói bằng miệng, mà phải chứng minh bằng hành động thực tế.
Cô rất biết ơn bố mẹ đã đưa cô đến thế giới này, nhưng họ không phải là những bậc cha mẹ đủ tư cách.
Thư Ngâm không muốn trở thành những bậc cha mẹ không đủ tư cách trong mắt con cái, cô phải chuẩn bị sẵn sàng làm mẹ mới có thể đón chào đón đứa con của mình.
Bởi vì đã từng trải qua, nên cô hy vọng con mình không phải trải qua.
Cô luôn muốn bù đắp những tiếc nuối của mình, lấp đầy tuổi thơ đầy khiếm khuyết của mình.
Thương Tòng Châu đối với việc có con tỏ ra không quan trọng, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Thư Ngâm cũng luôn nghĩ anh không thích trẻ con lắm.
Cho đến Tết Nguyên Tiêu năm sau khi cả gia đình họ Thương quây quần bên nhau, không khí vui vẻ, hòa thuận.
Thư Ngâm và Thương Tòng Châu ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.
Đột nhiên một cô bé xinh xắn, nét mặt như tranh vẽ chạy sà vào lòng Thương Tòng Châu, giọng nói non nớt, rất ngoan ngoãn: "Chú Hai, Yểu Yểu muốn đèn hoa sen, bố nói chú biết làm, chú có thể làm cho Yểu Yểu một cái được không ạ?"
Cô bé là con gái của anh cả nhà họ Thương, tức là anh họ của Thương Tòng Châu, tên là Thương Thời Yểu.
Thương Tòng Châu nói: "Được, chú Hai sẽ làm cho cháu một cái."
Vừa nói anh vừa cúi người bế Thương Thời Yểu lên.
Cô bé bất ngờ được bế lên không trung, vui vẻ cười tít mắt. Thương Tòng Châu trực tiếp đặt cô bé lên vai mình.
Thương Thời Yểu vui sướng không thôi: "Chú Hai đưa con đi máy bay rồi!"
Đó là lần đầu tiên, Thư Ngâm cảm thấy, nếu Thương Tòng Châu có con gái, anh hẳn sẽ là một người bố tốt.
Tết Nguyên Tiêu, gần đó có hội đèn lồng Nguyên Tiêu.
Thương Thời Yểu nhìn thấy một chiếc đèn hoa sen đặc biệt thích, tiếc là không ai biết làm.
Bố cô bé nhanh trí nói chú Hai của con biết làm đèn hoa sen đấy, tìm chú Hai đi.
Cô bé liền lẽo đẽo chạy đến.
Thương Tòng Châu cam chịu làm đèn hoa sen cho cô bé, anh ngồi xổm, Thương Thời Yểu đứng nghiêng đầu nghiêng cổ: "Chú Hai, chú giỏi quá, ước gì bố con cũng giỏi như chú."
Thương Tòng Châu trêu cô bé: "Hay là con gọi chú là 'bố'?" Thương Thời Yểu rất dứt khoát: "Bố!"
Vẻ mặt Thương Tòng Châu vô cùng hưởng thụ, nhưng lời nói lại ngăn cản cô bé: "Cái này không thể gọi bừa được, bố con biết sẽ không vui đâu."
Thế nhưng Thư Ngâm rõ ràng nhìn thấy trong mắt anh một cảm xúc tương tự như sự ghen tị.
Sau đó chiếc đèn hoa sen được làm xong, đẹp như chiếc đèn hoa sen mà nữ chính trong phim cổ trang khi gặp người yêu thì thả trôi trên sông. Ánh sáng trong vắt, nương theo dòng nước hồ bồng bềnh trôi.
Thương Thời Yểu chạy theo chiếc đèn hoa sen, Thương Tòng Châu sợ cô bé lạc giữa dòng người, bám sát phía sau.
Bên cạnh Thư Ngâm là những người anh chị em họ khác của Thương Tòng Châu, nhìn thấy cảnh này, họ không ngạc nhiên mà chỉ cảm thấy quen thuộc.
"Hồi nhỏ anh Hai toàn dỗ chúng em như vậy, lớn rồi anh ấy không cần dỗ chúng em nữa, mà lại bắt đầu dỗ con của chúng em."
"Trước đây khi phạm lỗi, việc đầu tiên làm là tìm anh Hai, hình như chỉ cần có anh Hai ở đó, trời có sập xuống cũng có anh ấy đỡ."
" Đúng vậy, anh Hai đáng tin cậy hơn bất kỳ ai khác."
"Không biết sau này anh Hai có con sẽ cưng chiều nó đến mức nào nữa."
"Người khác thì tôi không dám nói, chứ anh Hai chắc chắn là một người bố tốt."
"..."
"..."
Họ líu lo bàn tán, đột nhiên phát hiện ra Thư Ngâm trong đám đông, từng người một ngay lập tức thay đổi chủ đề: "Chúng em không có ý giục hai người sinh con đâu, chị dâu, chị đừng hiểu lầm."
" Đúng đúng đúng, hồi trước anh Hai chưa kết hôn, chúng em cũng hay buôn chuyện như vậy."
Thư Ngâm cười hiền hòa: "Ừm, chị biết mà."
Nhưng trong lòng cô đã có một niềm khao khát về tương lai rồi.