TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 157

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Đưa bé đi kiểm tra chỉ số IQ.

Chắc cũng được coi là một bất ngờ chứ? Thương Tòng Châu nói: "Ừm, là bất ngờ."

Tiểu Mãn lập tức không hỏi nữa, mắt cười cong cong: "Vâng ạ!"

Những người trong giới của họ phần lớn đều sẽ kiểm tra chỉ số IQ.

Thông thường sau bốn tuổi kết quả kiểm tra IQ sẽ chính xác hơn. Tuy nhiên, Thương Tòng Châu thực sự tò mò về chỉ số IQ của Thương Sơ Nghi, anh có cảm giác rằng chỉ số IQ của bé sẽ cao hơn của anh.

Và khi nhận được kết quả kiểm tra, Thương Tòng Châu nhìn thấy con số.

Nghi ngờ trong lòng đã được xác minh.

Chỉ số IQ của bé, quả thật cao hơn chỉ số IQ của bố bé. Thương Tòng Châu vô cùng hài lòng.

Khi một người vui vẻ, họ không thể kiềm chế được sự đắc ý.

Anh đăng vào nhóm bốn người: [Con gái cưng của tôi thật thông minh.]

Dung Ngật: [Không cho nó làm con dâu tôi thì anh đừng đăng nữa.]

Tề Dật Lễ: [Không cho nó làm con dâu tôi thì cậu đừng đăng nữa.]

Hoắc Dĩ Nam: [Không cho nó làm con dâu tôi thì cậu đừng đăng nữa.]

Thương Tòng Châu: "..."

Kể từ khi con gái anh chào đời, ba người họ cứ như thể trên đời này ngoài con gái anh ra thì không còn phụ nữ nào khác. Thi nhau muốn kết sui gia với anh.

Khổ nỗi Hoắc Dĩ Nam cũng có một trai một gái, nhưng Tề Dật Lễ và Dung Ngật thực sự không dám kết sui gia với Hoắc Dĩ Nam.

Mối quan hệ của gia đình họ Hoắc quá phức tạp, sao có thể so sánh được với gia đình họ Thương nền nếp, thuận lợi chứ?

Tề Dật Lễ có hai con trai, Dung Ngật có một con trai, chẳng phải cứ nhắm vào con gái nhà Thương Tòng Châu mà "hóa rồ" sao.

Thương Tòng Châu tự động bỏ qua ba người này.

Nói ra cũng thật thú vị, mặc dù Thư Ngâm và Thương Tòng Châu vẫn luôn trong quá trình cố gắng có con thứ hai nhưng mãi không có tin vui, cuối cùng họ đành từ bỏ.

Đến bữa tiệc sinh nhật bốn tuổi của Thương Sơ Nghi, Thư Ngâm tự tay chuẩn bị và trang trí toàn bộ, có lẽ do quá nhiều việc mà cô cảm thấy choáng váng, còn buồn nôn.

Ban đầu cứ nghĩ nghỉ ngơi một lát, uống chút nước ấm thì cơ thể sẽ đỡ hơn.

Kết quả là khi người bếp trưởng mời cô thử món ăn, cô ngửi thấy mùi, cổ họng liền trào lên một cảm giác chua chát, không thể kiểm soát được mà nôn ra một đống nước đắng.

Hoa Ánh Dung thấy vậy, vội vàng gọi bác sĩ riêng đến. Bà hỏi: "Có phải ăn phải cái gì không hợp không?"

Thư Ngâm cẩn thận nhớ lại: "Cũng không ăn gì đặc biệt cả." Mặt cô trắng bệch không còn chút máu, trông vô cùng tiều tụy.

Việc trang trí tiệc sinh nhật Hoa Ánh Dung không cho Thư Ngâm động tay vào nữa, chỉ bảo cô về phòng nghỉ ngơi thật tốt.

Bác sĩ nhanh chóng đến, sau khi kiểm tra xong, giữa hai hàng lông mày tràn đầy vẻ mừng rỡ: "Thưa phu nhân, cơ thể của thiếu phu nhân không có bất kỳ vấn đề gì, cô ấy chỉ là đang mang thai thôi, đang ốm nghén."

Hai người ngẩn ra.

Thư Ngâm: "Mang thai sao?"

Hoa Ánh Dung mừng rỡ ra mặt: "Thật sự mang thai rồi sao?" Bác sĩ nói: "Vâng, mang thai rồi."

Tin tức rơi xuống như một món quà bất ngờ.

Người vui nhất chính là Thương Sơ Nghi, bé được Thương Tòng Châu đón đi học về, trên xe nghe được tin này.

Thương Sơ Nghi gần như muốn nhảy cẫng lên khỏi xe: "Mẹ thật sự có em bé rồi sao? Con sắp có em trai em gái rồi sao? Thật không ạ? Bố ơi, con vui quá đi mất!"

Thương Tòng Châu nói: "Là thật đó con." Thương Sơ Nghi vui vẻ cười đến tít cả mắt.

Về đến nhà, bé bay nhanh về phía Thư Ngâm: "Mẹ ơi—" Thư Ngâm ôm chặt bé.

Thương Sơ Nghi hơi ngửa đầu trong vòng tay Thư Ngâm.

Bé vẫn chưa cao đến eo Thư Ngâm, ánh mắt thành kính và trân trọng nhìn chằm chằm vào bụng Thư Ngâm, cái bụng chưa lộ rõ khiến Thương Sơ Nghi vừa lo lắng vừa khao khát: "Thật sự có em bé rồi sao?"

Thư Ngâm: "Thật sự có em bé rồi, Tiểu Mãn của chúng ta sắp làm chị rồi."

Thương Sơ Nghi cẩn thận vu.ốt ve bụng Thư Ngâm, không phải nói với Thư Ngâm, mà là nói với em bé trong bụng Thư Ngâm.

"Em bé ơi em bé, chị là chị đây, em cứ yên tâm ở trong bụng mẹ nhé, đừng hành mẹ, đừng để mẹ vất vả như vậy."

"Đợi khi em đến thế giới này, chị sẽ thưởng cho em, em muốn gì chị cũng sẽ cho em."

"Mẹ ơi." Thương Sơ Nghi nói xong, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thư Ngâm, bĩu môi, trong mắt lấp lánh những giọt lệ trong suốt: "Em bé còn chưa chào đời, nhưng con cảm thấy con thực sự rất rất yêu em bé."

Thư Ngâm ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với Thương Sơ Nghi.

Cô dịu dàng nói: "Tiểu Mãn của chúng ta thật sự là một người chị rất tốt."

Thương Sơ Nghi nói: "Mẹ cũng là một người mẹ rất tốt, mẹ ơi, bố nói mang thai rất vất vả, nếu mẹ khó chịu thì phải nói với Tiểu Mãn nhé, Tiểu Mãn sẽ hát cho mẹ nghe."

Thư Ngâm cười hiền dịu: "Mẹ mang thai không vất vả đâu, khi mẹ mang thai Tiểu Mãn thấy đặc biệt hạnh phúc."

Thương Sơ Nghi: "Vậy còn em bé này thì sao?"

Thư Ngâm nói: "Cũng sẽ rất hạnh phúc, bởi vì bây giờ mẹ còn có Tiểu Mãn ở bên mà."

Thương Sơ Nghi đưa tay ra: "Mẹ ơi, muốn ôm—"

Rốt cuộc vẫn cô bé vẫn còn nhỏ, nước mắt không ngừng tuôn rơi, bé khóc lóc nói: "Bố cho con xem video mẹ sinh Tiểu Mãn rồi, mẹ ơi, cảm ơn mẹ đã sinh Tiểu Mãn ra, Tiểu Mãn rất yêu em bé, cũng rất yêu bố, nhưng Tiểu Mãn yêu mẹ nhất."

Thư Ngâm ngẩn người vài giây, cô ôm Tiểu Mãn, ánh mắt xuyên qua những hạt bụi trong không khí nhìn về phía Thương Tòng Châu ở gần đó.

Ánh mắt anh dịu dàng, khi nhìn cô như thể đang nhìn người tình mà anh đã yêu hàng trăm năm.

"Anh cũng yêu em nhất." Anh dùng khẩu hình, không tiếng động nói với cô.

Ngày sinh của em bé thứ hai nhà Thương được chọn rất đẹp, đúng vào ngày Quốc khánh.

Tên của bé do ông nội của Thương Tòng Châu đặt.

—Thương Dịch Lễ.

Phải nói là, tính cách của cả hai đứa trẻ đều cực kỳ giống Thương Tòng Châu, nhưng ngoại hình của Thương Dịch Lễ lại thừa hưởng từ Thư Ngâm.

Thẩm Dĩ Tinh nói cậu bé trông giống một tiểu soái ca Hàn Quốc.

Chỉ cần chụp vài tấm ảnh tùy tiện, không cần bộ lọc hay chỉnh màu, đăng lên Instagram của cô ấy là có hàng vạn lượt thích.

Cậu bé Thương Dịch Lễ còn được các cô gái yêu thích hơn cả bố mình là Thương Tòng Châu, không chỉ được các cô gái yêu thích mà còn được các chị lớn tuổi hơn yêu thích.

Có lần cậu bé đến lớp Thương Sơ Nghi tìm chị, sau đó Thương Sơ Nghi bị vô số người hỏi.

"Anh chàng đẹp trai đó là ai?" "Là bạn trai của cậu à?"

"Là em trai cậu á? Chị ơi! Em là em dâu của chị đây!"

Tình huống này, từ khi Thương Sơ Nghi mười sáu tuổi đến nay chưa bao giờ ngớt, cho đến khi Thương Sơ Nghi vào Bộ Ngoại giao vẫn bị đồng nghiệp hỏi.

"Người đàn ông mặc vest đen đó là ai? Đẹp trai quá, đứng cạnh xe cứ như đang chụp poster ấy."

Thương Sơ Nghi cười mỉm: "Em trai tôi."

Trả lời xong đồng nghiệp, cô tìm một lý do rồi nhanh chóng chuồn đi.

Khi lên xe của Thương Dịch Lễ, Thương Sơ Nghi bất lực: "Sau này em đừng đến đón chị nữa, cái mặt của em quá nổi bật rồi, dù là lúc đi học hay bây giờ đi làm đều có một đống cô gái quấn lấy chị muốn làm em dâu."

"Mặt chị không nổi bật sao? Mỗi lần chị đến tìm em, dù là lúc đi học hay bây giờ đi làm, đều có một đống đàn ông quấn lấy em muốn làm anh rể của em." Thương Dịch Lễ thản nhiên đáp lại.

"..."

"..."

"Em không thích tình chị em."

"Chị cũng không thích tình chị em."

Hai người trả lời y hệt nhau, nói xong, đầu tiên là im lặng đầy ăn ý, sau đó, lại cùng nhau bật cười.

TÌNH YÊU KHÔNG KHOẢNG CÁCH

Chương 157

Chương trước
Chương sau