Tôi Bị Dàn NPC Đẹp Trai Trong Game Kinh Dị Bám Lấy

Chương 1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

🚫 CẢNH BÁO BẢN QUYỀN: Bản dịch thuộc quyền sở hữu của Quất Tử, nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức.

Tôi xuyên vào một trò chơi tình ái mang phong cách kinh dị, đồng thời bị bảy người đàn ông đẹp trai, tính cách khác nhau "công lược".

Tôi tê liệt nhìn thanh tiến độ hắc hoá trên đầu bọn họ.

Từ chối học thần ôn đề trong thư viện → Hắc hoá +3

Từ chối bá vương sân bóng nhận nước → Hắc hoá +5

Từ chối đàn em tặng sữa nóng → Hắc hoá +2

Từ chối giáo ca ca rủ đi dạo sân vận động → Hắc hoá +7

...

Ô, còn ba người nữa.

Từ chối thanh mai trúc mã rủ chơi game → Hắc hoá +1

Từ chối ăn bánh quy anh hàng xóm làm → Hắc hoá +2

Từ chối chép bài bạn cùng bàn u ám tự bế → Hắc hoá +2

[Cảnh báo: NPC hắc hoá quá cao sẽ biến thành lệ quỷ, độ nguy hiểm tăng vọt.]

[Cảnh báo: Bạn sẽ bị những lệ quỷ ấy g.i.ế.c chết.]

Bảy người đàn ông vây lấy tôi, nét mặt tôi đầy đau khổ.

Đau khổ hơn chính là nút thoát game đã bị làm mờ.

Muốn rời khỏi trò chơi kinh dị này, nhất định phải kéo thanh tiến độ giá trị học tập lên 100.

Mà hiện tại mới chỉ có 0.02!!!

Tôi muốn từ chối công lược của các NPC đẹp trai này, chỉ tập trung học hành.

Nhưng mỗi lần từ chối, bọn họ lại hắc hoá!

Tôi sợ đến mức vừa run rẩy vừa cẩn thận xoay vòng giữa bảy người đàn ông.

Tôi nói với học thần:

"Chiều nay gặp ở thư viện nhé."

Sau đó quay sang bá vương sân bóng:

"Anh luyện bóng, em sẽ đem nước cho."

Tiếp đến nhận lấy sữa nóng đàn em đưa, diễn sâu:

"Wow, là sữa nóng! Cậu chu đáo quá, cảm ơn cậu nha~"

Kế đó, tôi đỏ mặt với giáo sư ca ca:

"Đợi em làm xong bài tập sẽ cùng anh đi dạo sân vận động!"

Với trúc mã kiêu ngạo:

"Ra chơi cùng anh chơi một ván."

Nhanh chóng nhận bánh quy nóng hổi từ anh hàng xóm:

"Anh Nhuận làm sao biết em thích ăn loại này! Hu hu cảm động quá đi ~"

Cuối cùng, tôi kéo bạn cùng bàn u ám, ghé sát tai:

"Lát nữa cho tớ chép bài nhé, làm ơn đó!"

Một hơi lấy lòng xong cả bảy người, chưa kịp để họ phản ứng, tôi ôm sữa nóng cùng bánh quy lao về lớp, ngã gục lên bàn.

Không được, tôi không thể thua, tôi phải học!

Tôi bật dậy, lấy tập bài tập, điên cuồng giải đề. Vừa làm tôi vừa ngó lên thanh tiến độ học tập.

Làm 20 câu sinh, từ 0.02 nhảy lên 0.22.

Tôi sơ sơ tính nhẩm với cái đầu toán học kém cỏi:

20 câu +0.20, tức mỗi câu +0.01.

Muốn lên 100 phải làm...

10.000 câu!!!

Hít một hơi lạnh, 10.000 câu, tôi đổi ra:

mỗi trang có 20 câu → 500 trang.

500 trang!!!

Hình như hơi nhiều.

Tôi uống ngụm sữa nóng, lật đến cuối tập, thấy chi chít đáp án.

Tôi chép 2 câu theo đáp án, liếc thanh tiến độ từ 0.22 rớt còn 0.20.

Tốt thật, không tăng mà còn giảm.

Quy tắc tính học tập này, coi như cho tôi sáng mắt.

Tôi vội vàng làm 2 câu điền đơn giản, gỡ lại 0.02, giữ ổn định ở 0.22.

Cắn một miếng bánh quy anh hàng xóm làm, giòn rụm, ngon lạ.

Bạn cùng bàn u ám bước từ ngoài vào, liếc sữa nóng và bánh quy của tôi, lạnh nhạt nói:

"Bánh ngon không?"

...Gặm rôm rốp...

Nhìn chỉ số hắc hoá 47% trên đầu hắn, tôi khó nhọc nuốt miếng bánh:

"Cũng... cũng được."

Hắc hoá +1。

?!!

Tôi liếc sang trái rồi sang phải, không thấy bóng dáng anh hàng xóm đâu, liền tiến đến bên bạn cùng bàn:

"Đùa thôi, không ngon bằng bánh gấu cậu lần trước mua cho tớ đâu."

Bạn cùng bàn mím môi, gương mặt tuấn mỹ chẳng biểu lộ cảm xúc gì, nhưng giá trị hắc hoá dừng lại ở 48, không tăng thêm.

Tôi thở phào, lần này lừa thành công.

"Không phải nói sẽ cho tớ chép bài sao? Đưa đây."

Bạn cùng bàn đưa cho tôi tờ đề sinh học, tôi nhìn giá trị hắc hoá 48 của cậu, lại liếc sang 0.22 học lực của mình.

Tôi im lặng, tôi đầu hàng.

Lời nói không thể diễn tả hết cảm xúc phức tạp trong lòng tôi.

Tôi chép bài sinh học của bạn cùng bàn, lặng lẽ nhìn thanh học lực tụt xuống 0.00.

Tốt lắm, tuyệt vời.

Bắt đầu học lại từ con số 0.

Tôi thực sự muốn khóc.

Tiết đầu tiên là môn sinh, tôi vừa nghe giảng vừa giải đề, hết tiết, học lực đạt 1.53.

Ừ... một tiết tương đương một học lực, khá ổn.

Giữa giờ nghỉ, tôi lấy điện thoại ra, chơi game cùng trúc mã.

Trúc mã muốn liên kết game thành quan hệ cặp đôi với tôi.

Tôi không dám từ chối, đành ậm ừ gật đầu.

Kết quả, vừa liên kết xong, học lực bị trừ đi 1, chỉ còn 0.53 đáng thương.

??!

Cảnh báo: Hẹn hò ảnh hưởng học tập, học lực -1.

Tôi... tôi rơi lệ đau đớn.

Tôi đâu có muốn hẹn hò! Đàn ông sao quan trọng hơn học tập được chứ? Không, hoàn toàn không!!

Rõ ràng tôi nhún nhường chỉ vì giá trị hắc hoá trên đầu hắn thôi!

Tức giận, tôi lấy tập văn còn dở, chăm chỉ giải đề, hy vọng lấy lại 1% học lực bị trừ.

Giữa chừng, bị anh hàng xóm gọi ra ngoài lớp.

"Buổi sáng mấy người đàn ông kia sao rồi?"

Tôi do dự: "Chắc là... họ đều thích em?"

Anh hàng xóm: ...

Anh trầm ngâm: "Không ngờ em được nhiều người để ý vậy."

Tôi nhìn giá trị hắc hoá trên đầu anh hàng xóm, từ 45 chậm rãi nhảy lên 50.

Hắc hoá +5.

Tôi thấy cần phải cứu vãn, vội nói:

"Dù họ đều thích em, nhưng! Em tạm thời không có ý định yêu đương!"

Anh hàng xóm hỏi: "Tại sao?"

Tôi: "Vì em yêu học tập."

Anh hàng xóm nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Trông em không thông minh lắm nhỉ."

Tôi: ???

Anh dịu dàng nói: "Học đối với em, không phải chuyện dễ dàng, đúng không?"

Tôi suýt khóc thành tiếng.

Anh hàng xóm xoa đầu tôi: "Có vẻ sắp đến kiểm tra giữa kỳ, anh có thể cho em đáp án bài kiểm tra."

??!

Tôi sững sờ: "Anh lấy đâu ra đáp án?"

Anh hàng xóm "ừm" một tiếng: "Hôm qua đi giúp thầy chấm bài, tình cờ thấy được bài kiểm tra đã chuẩn bị xong."

Anh dụ dỗ: "Muốn đáp án không?"

Tôi biểu cảm phức tạp: "Không, em không muốn."

Tôi không muốn học lực 0.53 bị trừ sạch.

Tôi Bị Dàn NPC Đẹp Trai Trong Game Kinh Dị Bám Lấy

Chương 1

Chương trước
Chương sau