TÔI CHƯA BAO GIỜ LÀ NGƯỜI TỐT

CHƯƠNG 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trên không thẳng thì dưới cũng lệch lạc!

Nguyên chủ nuông chiều thằng nhóc mập này như hoàng tử, bình thường không dám nặng lời một câu, huống chi là đánh nó.

Nhưng tôi không phải là nguyên chủ, đối phó với đứa trẻ hư hỏng như vậy, cách dạy dỗ chính là roi vọt.

"Oa oa oa! Đau quá! Mẹ ơi, đừng đánh nữa, con không dám nữa!"

Kim Bảo khóc thét, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Phụ huynh bé gái và cô giáo thấy Kim Bảo bị đánh thảm quá cũng không đành lòng, vội bước tới can ngăn: "Thôi thôi, trẻ con còn nhỏ, đánh hỏng thì khổ."

" Đúng vậy, Kim Bảo cũng đã biết sai rồi."

Tôi ngừng tay, lạnh lùng nhìn Kim Bảo.

"Thôi à? Chuyện hôm nay có thể thôi à? Hôm nay mà nó không nhận ra sai lầm, ngày mai nó sẽ phạm sai lầm lớn hơn, lớn lên thì còn gì mà giữ!"

Kim Bảo bị ánh mắt sắc lạnh của tôi dọa run rẩy, nức nở lên tiếng:

"Xin lỗi, Mỹ Mỹ, mình sai rồi, mình không nên kéo váy của cậu..."

Tôi mới hài lòng gật đầu, vứt cây roi sang một bên: "Nhớ lấy bài học hôm nay, lần sau phạm lỗi sẽ không chỉ là một trận đòn đâu!"

Tôi đưa Kim Bảo về nhà, vừa vào cửa đã nằm bẹp xuống ghế sofa.

Dù biệt thự bị niêm phong, nhưng chưa bị đem bán đấu giá nên vẫn tạm ở được.

Kim Bảo đứng trước mặt tôi, hai tay chống nạnh, tức giận nhìn tôi.

Tôi nhướng mày hỏi: "Đói rồi à?"

Kim Bảo gật đầu: "Vị hoàng tử cao quý của mẹ muốn ăn gà rán và hamburger!"

Tôi ngồi dậy, véo má mập mạp của bé, cười tươi:

"Hoàng tử nghĩ đẹp nhỉ, ăn không khí đi."

Kim Bảo rõ ràng không ngờ tôi sẽ đối xử như vậy, bé giơ nắm đ.ấ.m nhỏ định đánh tôi, nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của tôi dọa co rụt lại, nằm xuống đất bắt đầu lăn lộn, khóc lóc.

Lần này lại khiến Thẩm Thế Hiền đau lòng, anh ta chỉ vào tôi mắng:

"Cô không nghe thấy con tôi muốn ăn gà rán và hamburger sao? Thằng bé đang tuổi lớn đấy, mau đi mua cho nó đi."

Tôi chẳng thèm để ý đến hai cha con nhà điên này, đi vào phòng ngủ, mở điện thoại, đặt một hơi ba phần đồ ăn.

Một phần tôm hùm cay, một phần cá nướng cay, và một phần ếch nhồi ớt.

Chú thích: Cực cay!

"Hừ, xem như cô còn có chút lương tâm, không để con trai tôi bị đói."

Giọng nói của Thẩm Thế Hiền vang lên bên tai tôi.

—-----------

Tôi cười, bắt đầu mở hộp cơm ra.

Thẩm Thế Hiền lơ lửng trên bàn ăn, nhìn vào đồ ăn tôi đặt, giận dữ đến không nói nên lời: "Cô không biết con trai không ăn được đồ cay sao? Cô làm vậy là cố ý đúng không?!"

Đúng vậy, tôi cố ý đấy, thì sao nào?

Ngửi thấy mùi thơm, Kim Bảo hớn hở chạy tới, phát hiện không có gà rán và hamburger cho mình, lập tức òa khóc.

Chờ nó khóc đủ, Thẩm Thế Hiền mắng đủ, tôi cũng ăn xong rồi.

"Kim Bảo à, không phải mẹ không muốn mua cho con, nhưng bác sĩ nói con bị thừa cân, phải giảm béo.

"Nếu con đói quá thì ra thùng rác tìm lại cháo hôm qua mà ăn."

Kim Bảo nghe xong càng khóc to hơn.

"Vẫn còn sức khóc nhỉ, vậy chắc chưa đói đâu."

Tôi đứng dậy, vuốt ve đầu Kim Bảo: "Kim Bảo, giúp mẹ dọn dẹp đống rác này, mẹ đi tắm đã."

Tôi mặc áo choàng tắm, lau mái tóc ướt sũng bước ra khỏi phòng tắm, bất chợt đứng sững lại.

Cửa tủ quần áo trong phòng mở toang, tất cả quần áo bên trong đều bị cắt thành từng mảnh vụn, vải vụn rơi rải rác trên sàn nhà như những mảnh giẻ rách. 

Bàn trang điểm thì bừa bộn với các sản phẩm trang điểm bị đập vỡ, các loại bột phấn và chất lỏng hòa lẫn vào nhau, tạo thành một mớ hỗn độn đủ màu sắc.

Nhưng điều khiến tôi phát điên nhất là trên giường lại có một vũng chất lỏng màu vàng và một đống rác đầy ruồi nhặng bay xung quanh, tỏa ra mùi hôi thối đến buồn nôn.

Thủ phạm không ai khác ngoài Thẩm Kim Bảo, đứng ở cửa phòng cười hả hê.

Thẩm Thế Hiền ngồi trên bậu cửa sổ, vỗ tay tán thưởng: "Không hổ là con trai ta, làm tốt lắm, cuối cùng cũng giúp ba mày hả giận rồi."

Tốt lắm, rất tốt, vô cùng tốt.

Tôi rút một chiếc búa sắt từ ngăn tủ dụng cụ ra. Ánh kim loại lạnh lẽo lóe lên dưới ánh đèn, chiếu sáng rực rỡ.

Kim Bảo nhìn thấy chiếc búa sắt trong tay tôi, mặt cậu nhóc tái mét, quay người định trốn.

"Mày định làm gì?! Tao cảnh cáo mày đừng có mà làm loạn!"

Giọng nói hoảng loạn của Thẩm Thế Hiền vang lên bên tai tôi.

Tôi phớt lờ, túm lấy cánh tay Kim Bảo và kéo cậu nhóc lại.

"Đồ đàn bà xấu xa, thả tôi ra! Thả tôi ra!"

Kim Bảo vùng vẫy dữ dội nhưng không có kết quả gì.

Tôi ép cậu ngồi xuống ghế, sau đó nhặt lên món đồ chơi Ultraman của cậu ta.

"Không! Đừng đập Ultraman của tôi!"

Kim Bảo lắc đầu kêu gào.

Tôi nhếch mép một cách tàn nhẫn, giơ búa lên nhắm thẳng vào đầu Ultraman, rồi đập mạnh xuống.

"Rầm!" Một âm thanh chát chúa vang lên, đầu của Ultraman vỡ tan thành mảnh vụn, các mảnh nhựa và linh kiện văng tứ tung khắp nơi.

"Aaaaa— Huhu, trả Ultraman cho tôi, trả lại cho tôi!"

TÔI CHƯA BAO GIỜ LÀ NGƯỜI TỐT

CHƯƠNG 4