"Ai đấy! Sáng sớm đã quấy rầy rồi!"
Tôi bực bội mở cửa ra.
Trước mặt là mấy gã đàn ông to lớn, đúng là những kẻ đến đòi nợ lần trước.
"Ồ, cuối cùng cũng chịu mở cửa rồi."
Tên đàn ông xăm hình cười mỉa mai, ánh mắt quét qua bộ đồ ngủ lộn xộn và mái tóc rối bù của tôi.
Tôi giả vờ hoảng sợ: "Ngôi nhà đang được đấu giá, tiền sẽ tự động chuyển vào tài khoản của các anh thôi."
"Đừng có giở trò với tao, tao nói cho mày biết, tiền bán nhà chỉ đủ trả vốn thôi, lãi còn 2 triệu nữa đấy."
Tên xăm hình thô bạo đẩy tôi sang một bên, dẫn đám đàn em xông thẳng vào nhà.
Cú đẩy khiến tôi loạng choạng, ngã xuống đất, tay ôm lấy ngực, ho sặc sụa.
Hắn cúi xuống nhìn tôi từ đầu đến chân, nói một cách chế giễu: "Nhìn mày vẫn còn sắc đẹp đấy, chi bằng bán mình trả nợ cho chồng mày đi."
"Chắc là sẽ làm các anh thất vọng rồi..."
Tôi vừa ho vừa đứng dậy, lấy từ túi vải treo ở cửa ra một tờ bệnh án nhàu nát, run rẩy đưa cho gã đầu trọc: " Tôi... khụ khụ... tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối rồi, sống không được bao lâu nữa..."
" Nhưng tôi biết chồng tôi có một người tình tên là Anna, là thư ký của anh ta. Trước khi tự tử, tài khoản công ty có một dòng tiền lớn, tôi nghi ngờ là..."
Nghe đến đây, mắt của mấy người đàn ông đều sáng rực.
Nhìn theo bóng dáng họ rời đi, tôi nhếch mép cười.
Ngày nào cũng hành hạ bà Trương Thúy Hoa, tôi cũng thấy mệt, liền quyết định đưa bà ta về quê để em gái bà ta chăm sóc.
Em gái bà ta khi còn trẻ đã chịu không ít thiệt thòi, bị bà phá hoại gia đình, có thể nói là căm hận bà đến tận xương tủy.
Tôi gọi điện nói rằng sẽ gửi tiền hàng tháng để bà ta sống qua ngày.
Tôi tin là em gái bà ta sẽ chăm sóc bà ta còn tốt hơn cả tôi.
—-----------
Kể từ lần bị tôi dạy dỗ, Kim Bảo đã ngoan ngoãn hơn nhiều, hôm nay còn chủ động giúp tôi nấu ăn.
Thật đáng ngạc nhiên, như một cậu bé ngoan ngoãn vậy.
Nghĩ rằng đây có thể là bữa ăn cuối cùng, tôi quyết định khoan dung nấu một nồi canh gà cho bà Trương Thúy Hoa.
Sau nhiều tháng không được ăn món mặn, bà ta ăn ngấu nghiến ba bát canh liền.
Thẩm Thế Hiền nhìn tôi, hừ lạnh:
"Cuối cùng thì mày cũng có chút lương tâm."
Bà Trương Thúy Hoa vừa thỏa mãn, vừa đánh một cái ợ no nê, thì đột nhiên hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, rồi ngã gục xuống đất.
"Mẹ!"
Thẩm Thế Hiền thét lên: "Con mụ điên này, mày đã làm gì mẹ tao?"
Nghe thấy tiếng động, Kim Bảo cũng chạy đến.
"Mẹ ơi, bà nội bị sao vậy?"
Nhìn thấy bà Trương Thúy Hoa nằm trên sàn, Kim Bảo sợ đến tái mặt.
Tôi không kịp trả lời cậu nhóc, lập tức gọi cấp cứu 120.
Ở bệnh viện, tôi đứng chờ ngoài phòng phẫu thuật, lo lắng đợi kết quả từ bác sĩ.
Kim Bảo ngồi một bên, cúi đầu nhẩm đếm ngón tay.
"Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?"
Thấy bác sĩ bước ra, tôi vội vàng chạy lại hỏi.
"Xin chia buồn, bệnh nhân bị ngộ độc quá nặng, đã không qua khỏi."
"Ngộ độc? Sao lại ngộ độc được chứ?"
"Chúng tôi đã phát hiện chất độc từ nấm Amanita Phalloides trong chất nôn của bệnh nhân."
Nấm Amanita Phalloides?
Loại nấm này nếu ăn phải, nhẹ thì nôn mửa, tiêu chảy, rối loạn tinh thần, nặng thì tử vong.
Tôi bất ngờ nhìn sang Kim Bảo: "Kim Bảo, có phải con đã làm không?"
Kim Bảo òa khóc: "Huhu, con không muốn đầu độc bà nội, con chỉ muốn làm mẹ đau bụng thôi!"
Trong lòng tôi lạnh toát.
Có những đứa trẻ là trẻ con, nhưng có những đứa trẻ sinh ra đã là ác quỷ.
Kim Bảo bị đưa về đồn cảnh sát.
Cậu nhóc khóc lóc, nói rằng cậu không biết loại nấm này có thể gây c.h.ế.t người nếu ăn nhiều.
Cảnh sát đã mắng cậu ta một trận, nhưng vì cậu còn nhỏ, lại là vô tình, nên sau vài ngày thì được thả về.
Từ cuộc nói chuyện của tôi và Kim Bảo, Thẩm Thế Hiền nhận ra rằng đứa con trai cưng của anh ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ ruột của mình, liền gục xuống đất gào thét, đôi mắt đỏ ngầu rơi lệ máu.
Tôi lạnh lùng liếc anh ta một cái, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc của Kim Bảo.
Quần áo, đồ chơi, sách vở, tất cả mọi thứ đều được tôi nhét vào một cái vali lớn.
Kim Bảo đứng ở cửa phòng, thắc mắc nhìn tôi, khuôn mặt nhỏ bé đầy lo lắng.
"Mẹ, mẹ đang làm gì thế?"
Tôi dừng tay, quay đầu nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc: "Thực ra, con không phải con của mẹ, bây giờ mẹ sẽ đưa con về với mẹ ruột của con."
Kim Bảo sững sờ, đôi mắt tròn xoe, như thể không hiểu những gì tôi nói.
Thẩm Thế Hiền đột nhiên bay đến trước mặt tôi, nghiến răng nghiến lợi: "Lâm Nhan, mày biết Kim Bảo không phải là con ruột của mày từ bao giờ? Mày còn biết những gì nữa?"
Tôi tất nhiên không thèm đáp lại, ôm lấy hũ tro cốt, nhét Kim Bảo vào xe rồi lái đến địa chỉ đã được định vị.
Tôi theo địa chỉ mà thám tử tư gửi, gõ cửa căn nhà thuê cũ kỹ.
—-----------
Gõ một lúc lâu cửa mới mở.
Thẩm Thế Hiền nhìn thấy người phụ nữ tình nhân mà mình ngày đêm mong nhớ, khuôn mặt đen đúa của anh ta cũng trở nên dịu dàng hơn: "Anna, anh nhớ em lắm, nhưng sao em lại sống ở nơi tồi tàn như thế này?"
Trong lòng tôi đang cười thầm châm biếm.