Tôi ung dung bước đến trước mặt Dương Bân, giật lấy thứ hắn đang cầm.
Là một tờ đơn ly hôn, trong đó viết rõ để “ tôi ” ra đi tay trắng, ngay cả con cũng không được mang theo.
Tôi đoán chắc kế hoạch ban đầu của chúng là chuốc cho tôi mê, sau đó trói lại ép ký tên.
Đúng là buồn ngủ liền có người đưa gối.
“Ai soạn bản này?” – Tôi hỏi.
Dương Bân không nhúc nhích, nhưng hai người còn lại đồng loạt chỉ thẳng vào hắn.
Thế là tôi gạt bà mẹ chồng và chị gái chồng sang một bên, bắt Dương Bân soạn lại bản mới.
“Viết theo lời tôi nói, sót một chữ tôi bẻ một ngón tay!”
Hắn run rẩy viết xong, đưa cho tôi kiểm tra.
“Không tệ, lát nữa có thể bớt cho anh một cái bạt tai.” – Tôi công bằng thưởng phạt, gật đầu khen.
“Tiếp theo phải làm gì chắc không cần tôi nói nữa chứ?” – Tôi liếc hắn một cái.
Dương Bân mặt cắt không còn giọt máu:
“Cái… cái này điều kiện nhiều quá… tôi không ký nổi…”
“Không muốn à?” – Tôi kéo cả ba người ra phòng khách, đi qua đi lại trước mặt bọn họ, vừa đi vừa bẻ khớp tay.
“Các người phải nghĩ cho rõ, cuộc hôn nhân này đâu phải tôi nhất quyết đòi ly dị.”
“Giờ ở cái nhà này, cơm có người mua, việc nhà có người làm, ngứa tay thì lôi các người ra tập luyện, giống như bây giờ…”
Nói rồi, tôi “bốp bốp bốp” – mỗi người tặng một cái tát.
Đánh xong, tôi xoay xoay cổ tay:
“Ngày tháng của tôi thoải mái thế này, tôi chẳng có hứng ra đi đâu.”
“Không không không! Cô vẫn nên đi đi! Cái miếu nhỏ này không chứa nổi vị đại tổ tông như cô đâu!” – Bà mẹ chồng và chị gái chồng vừa ôm gò má sưng đỏ, vừa đồng thanh: – “Dương Bân, mau ký đi!”
Dương Bân bất lực:
“Cô ta đòi nhiều quá, g.i.ế.c con cũng không có mà đưa!”
Mọi người đều im lặng.
Tôi lại tặng mỗi người thêm hai cái tát:
“Tốt! Thế thì khỏi ly dị, dù sao tôi đánh quen tay rồi, đi mất lại thấy thiếu thiếu.”
Bọn họ do dự một lúc.
Bà mẹ chồng nghiến răng:
“Mẹ còn ít tiền, có thể góp vào.”
Chị gái chồng cũng nói:
“Tiền chia từ bố của Thao Thao chị vẫn chưa tiêu hết…”
“Quan trọng nhất là mau tống cô ta đi, không thì cái mạng già của mẹ sớm muộn cũng bị cô ta hành cho nát bét!”
“ Đúng thế, sống thế này không chịu nổi nữa!”
Sau khi thống nhất, Dương Bân tiến lên ký tên.
Tôi vui vẻ tặng mỗi người một cái tát nữa.
Cả ba uất ức:
“Sao ký xong rồi còn đánh?!”
Tôi cười hì hì:
“Nãy bên trái ít hơn bên phải một cái, tôi bị ám ảnh cân đối, thông cảm nhé~”
18
Tôi cầm tờ thỏa thuận đã ký, ung dung ngồi chễm chệ trước mặt ba người:
“Bây giờ bắt đầu thực hiện.”
“Hạng mục thứ nhất, 32 vạn tệ tiền cấp dưỡng, ai đưa?”
Bà mẹ chồng đau như cắt:
“ Tôi có, tôi chuyển cho cô…”
Đinh~ Thanh toán Alipay thành công.
“Hạng mục thứ hai, hoàn trả 13 vạn tiền trả góp nhà…”
Chị gái chồng nghiến răng:
“Để tôi ứng, coi như tiền thuê nhà mấy năm nay…”
Đinh~ Thanh toán Alipay thành công.
“Hạng mục cuối cùng, 10 vạn phí tổn thất tinh thần của tôi.”
Dương Bân bước lên:
“Để tôi trả, tôi quẹt App Hoa Bối.”
Tốt lắm, moi được từ bọn họ bốn năm trăm nghìn, đã đủ để chị tôi dắt con ra ngoài sống thoải mái rồi.
Hẹn ngày mai ra đăng ký làm thủ tục ly hôn, một tháng sau đến lấy giấy chứng nhận, tôi lập tức bắt tay thu dọn đồ đạc.
Khi tôi vội vã quay lại để bàn giao với chị thì thấy bệnh viện tâm thần hôm nay náo nhiệt lạ thường!
Trước cổng trống dong cờ mở, pháo nổ rộn ràng, còn treo cả băng-rôn đỏ chói:
‘Hoan nghênh Phương Tình xuất viện, giang hồ không hẹn gặp lại!’
Chỉ thấy viện trưởng nước mắt rưng rưng nắm tay chị tôi:
“Mười lăm năm rồi! Cuối cùng tôi cũng tiễn được cô đi!”
“Từ giờ nhất định đừng quay lại nữa nhé, tôi chỉ mong bình an làm đến khi nghỉ hưu thôi!”
Chị tôi lảo đảo bị tiễn ra ngoài cổng.
Tôi vội chạy đến đỡ:
“Sao thế này?”
Chị cũng ngơ ngác:
“Họ nói gần đây chị biểu hiện rất tốt, cho chị làm một bài kiểm tra rối loạn nhân cách chống đối xã hội. Kết quả cho thấy chị không có xu hướng này, thế là đóng dấu cho chị xuất viện?”
Tôi ngớ ra!
Cái bài kiểm tra c.h.ế.t tiệt đó tôi mười lăm năm rồi còn chưa qua! Lúc nào cũng bảo tôi không bình thường!
Sớm biết thì đã để chị tôi đi làm hộ từ lâu!
Ban đầu tôi còn thấy hơi buồn, nhưng nghĩ lại thì giờ tôi được tự do rồi mà!
Tôi có thể cùng chị và cháu gái sống trong căn nhà mới thuê.
Có tôi ở đây, xem ai dám bắt nạt bọn họ nữa!
Hừ hừ!
(End)