Trong lúc bực mình, Tại Dã túm lấy tóc đứa bé, mặt đen lại: "Con còn cười nữa hả?"
Đứa bé cười ha hả còn to hơn.
Thấy mệt mỏi rã rời, Tại Dã xuống giường, lờ đờ đi vào nhà vệ sinh. Anh ngồi trên bồn cầu, tranh thủ thời gian ngắn ngủi để thả lỏng đầu óc. Một phút sau, anh nghe thấy tiếng đứa bé cào cửa. Rồi tiếng nắm cửa xoay. Anh giật mình vội nhớ lại xem mình có khóa cửa không.
"Con là mèo hả, cào cửa làm gì!" Anh hét lớn từ bên trong.
"Bố ơi, con đói." Đứa bé thúc giục từ bên ngoài.
Lúc này, Tại Dã không khỏi nhớ đến bố mình, ông Tại Diễn. Mỗi lần anh mè nheo với Tại Diễn như đòi nợ, chắc hẳn Tại Diễn cũng khổ sở như thế này.
Chuyện nuôi con, con nhà người ta lúc nào cũng đáng yêu nhất, vì chỉ thỉnh thoảng mới sang chơi, chẳng phải chịu trách nhiệm gì. Nhưng đối với những bậc cha mẹ phải đối mặt với hầu hết rắc rối của con cái, đó là một cực hình. Gần đây Tại Dã cảm thấy mình sắp yêu việc đi học mất rồi, thời gian ở trường thật là nhẹ nhàng.
Nhưng tệ hơn là, kỳ nghỉ hè sắp đến, anh sắp phải toàn tâm toàn ý chăm sóc con.
Đây là kỳ nghỉ hè năm lớp 11, sau kỳ nghỉ hè này sẽ lên lớp 12. Đối với hầu hết học sinh, đây là khoảng thời gian thư giãn cuối cùng.
Tại Dã hồi nhỏ bị chậm một năm, nên anh là người lớn tuổi nhất lớp, được tôn là "Dã ca". Kỳ nghỉ hè năm ngoái, "Dã ca" này đã dẫn đám đàn em trong lớp đi khắp Ninh Thủy, đ/ánh nhau, đua xe trên đường núi, thậm chí còn nướng hải sản, bơi lội ngoài biển vào nửa đêm… Cuộc sống quả thật phong phú đa sắc.
Năm nay, khi đám đàn em mong chờ hỏi anh kỳ nghỉ hè này sẽ trải qua thế nào, Tại Dã tựa người vào bậu cửa sổ, lấy một cuốn sách che mặt.
Đám đàn em ngơ ngác: "Dã ca?"
Chúng chỉ thấy anh Dã ca của mình nằm im thin thít với cuốn sách che mặt, trông như đã ch/ết.
Kỳ nghỉ hè cận kề, Tại Dã lững thững rời trường với chiếc ba lô đeo trên vai, bước chân anh dường như chậm lại hẳn.
Một chiếc xe màu đỏ rực dừng lại bên cạnh anh, cửa kính hạ xuống để lộ khuôn mặt trang điểm tinh xảo.
"Tại Dã, hay quá có cậu ở đây. Tớ có món quà cho Tiểu Thiên, vốn định mang đến Phiêu Tường Hoan Ba tặng cháu, nhưng tớ có việc đột xuất không đi được, cậu giúp tớ mang món đồ này đi nhé."
Cô tiểu thư này, Tại Dã trước đây không quen thân lắm, còn bây giờ thì có lẽ cô ta với Tiểu Thiên thân hơn.
Con gái anh thường xuyên nhận được đủ thứ quà, Tại Dã cũng đã quen rồi, dù anh có từ chối thế nào thì họ cũng không nghe.
"Cái gì vậy..."
Tại Dã chưa nói hết câu đã thấy một cái đầu gấu to tướng thò ra từ cửa sổ xe, "..."
Một con gấu bông cao tới hai mét được đẩy ra khỏi cửa sổ xe, mềm oặt dựa vào người Tại Dã. Còn cô tiểu thư đã vội đóng cửa sổ xe lại, phóng đi mất, không cho Tại Dã có cơ hội đẩy con gấu bông trả lại.
Đây là khu vực gần cổng trường, xung quanh còn không ít bạn học. Tại Dã ôm con gấu bông khổng lồ, thu hút gần như mọi ánh nhìn.
"Gấu bự quá! Ai vậy nhỉ?"
"Hình như là... khối 11..."
Tại Dã thật sự muốn vứt bỏ món đồ này.
Anh nhìn đôi mắt tròn xoe đen láy của con gấu bông, nhịn đi nhịn lại, cuối cùng vẫn mang nó về.
Tuy dáng vẻ và biểu cảm khi anh ôm gấu rất lạnh lùng, nhưng trên đường đi vẫn không ngừng nghe thấy người qua đường nói: "Ôi, gấu bông đáng yêu quá!"