Khi Tại Dã cuối cùng cũng dậy sau giấc ngủ bù, anh dựa vào lan can cầu thang, nhìn cô con gái đang ngoan ngoãn ăn trái cây, lòng không khỏi thắc mắc:
"Sao con lại ngoan thế này khi ở cạnh bà con, không hề quậy phá? Con cũng không khóc khi ở chỗ anh Tụ, chỉ ở nhà là lại làm loạn cả lên."
Ôn Linh cũng đưa cho anh một bát trái cây và nói: "Nhiều đứa trẻ rất thông minh. Chúng chỉ làm nũng, làm sai khi biết có người quan tâm, yêu thương chúng. Còn khi người thân không ở bên, chúng sẽ ngoan hơn."
Tại Dã không nói gì, c/ắn một miếng trái cây. Dư Thiên đã ôm bát nhỏ đi đến chân anh, kéo quần anh: "Ra ngoài chơi!"
Ôn Linh nhìn hai bố con, vẻ mặt dịu dàng: "Xem này, Tiểu Thiên vừa nãy không nói với mẹ muốn ra ngoài chơi, chỉ đến khi thấy con đến mới nói với con. Con bé rất dựa dẫm vào con."
Tại Dã khẽ "hừ" một tiếng, không rõ là ý gì. Nhưng anh nhanh chóng bế con gái lên và đưa con ra ngoài.
Ánh mặt trời đã bớt gắt, mặt biển phản chiếu ánh mây đỏ rực, một mảng lấp lánh màu vàng kim.
Chồng của Ôn Linh là Lộ Hỷ Thư cùng con trai Lộ Lãng vừa từ biển về. Lộ Lãng trông rất vui vẻ, bám lấy bố như một con khỉ con, trên mặt nở nụ cười toe toét, đã không còn nhớ dáng vẻ lấm lem vì bị mẹ mắng trước đó.
Vì vậy, cậu ta nhanh chóng quay trở lại, muốn gây sự với Dư Thiên. Đương nhiên, cậu ta cũng từng nghĩ đến việc gây sự với Tại Dã, nhưng người anh này đã không còn như anh trong ký ức nữa. Giờ đây, anh cao lớn, thậm chí còn cao hơn bố cậu ta, bàn tay to lớn như có thể một chưởng đ/ánh bay cậu ta, hơn nữa vẻ mặt anh có chút đáng sợ. Khi anh nhìn chằm chằm cậu ta, Lộ Lãng càng thêm căng thẳng, không khỏi trốn sau lưng bố.
Tại Dã chậm rãi vặn xoắn vỏ chai nước khoáng đã uống hết thành một cục, nhìn Lộ Lãng trốn tránh, cân nhắc có nên đ/ánh cho cậu nhóc một trận để cậu ta sợ hãi, tránh làm phiền con gái mình không.
Sau khi trải qua đêm đầu tiên bình an, ngày hôm sau, cả gia đình cùng nhau đi biển chơi.
Dư Thiên không xuống nước, tay cầm một cốc nước ép, Ôn Linh ngồi cạnh cô bé, thoa kem chống nắng lên cánh tay cô bé. Sau khi thoa xong một tay, không cần ai nhắc, cô bé tự đưa tay còn lại ra.
Sau khi được chăm sóc chu đáo, Ôn Linh chỉ vừa mới đi lấy đồ, trong chớp mắt, Lộ Lãng đã tìm được cơ hội lẻn đến. Cậu ta nắm một nắm cát nhanh chóng ném vào ly nước ép của Dư Thiên, phát ra tiếng cười đ/ộc đ/ịa, mong chờ cảnh cô bé bị tức khóc.
Dư Thiên nhìn vào ly nước, bất ngờ giơ tay hắt ng/ược lại, toàn bộ nước ép trong ly đổ hết lên quần Lộ Lãng. Chiếc quần màu xanh da trời lập tức ướt sũng, trông rất giống như... tè dầm.
Thấy Lộ Lãng tiến lại gần con gái, Tại Dã vội vàng từ biển đi lên, hùng hổ tiến lại gần, vừa lúc nhìn thấy cảnh này. editor: bemeobosua. Anh im lặng, dáng vẻ Dư Thiên hất nước bằng ly, không thể nói là không quen thuộc, chỉ có thể nói là giống hệt anh.
Anh chỉ làm một lần trước mặt con gái mà bị học được, tại sao không học những thứ tốt, lại học những chuyện này nhanh như vậy?
Sau khi hất nước xong, Dư Thiên đột ngột chỉ vào quần Lộ Lãng và nói: "Tè."
Lộ Lãng trợn tròn mắt, lập tức luống cuống: "Tao không có, là mày làm ướt quần áo của tao!"
Dư Thiên ngữ khí cực kỳ nghiêm túc: "Tè dầm."
Lộ Lãng tức giận, quay đầu lại nhìn thấy Tại Dã đang có vẻ không vui.
Tại Dã đi tới, cúi đầu nhìn cậu ta, cười khẩy: "Lớn thế rồi còn tè dầm, thật đáng xấu hổ."
Có thể nói là một đòn chí mạng.
Bị oan uổng, Lộ Lãng tức đến oà khóc.
Cặp bố con liên thủ làm người ta khóc, ung dung đi về phía biển.