Ngày thứ hai, Tại Dã dậy sớm đi học, để dì Ngô đưa Dư Thiên đến trường mẫu giáo. Bởi vì giờ học của trường mẫu giáo muộn hơn nhiều so với trường cấp ba, hơn nữa anh cảm thấy lời mẹ tối qua có chút đúng.
Nhưng, ngồi trong lớp học cấp ba nghe thầy giáo nói, Tại Dã trong lòng không ngừng suy nghĩ: dì Ngô có đưa con đến trường mẫu giáo đúng giờ không? Hôm nay không phải anh đưa đi, con có khóc không? Sắp trưa rồi không biết con ăn gì, có ăn no không? Giờ ngủ trưa của con rất tùy t/iện, có quen không?
Ở trường mẫu giáo, nhiều trẻ con như vậy, một giáo viên phải chăm sóc nhiều đứa trẻ, chắc chắn không thể chu đáo như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, lúc Tại Dã phản ứng lại, anh đã lại đứng bên ngoài tường rào trường mẫu giáo. Lần này, anh không trèo cây, quyết định chỉ nhìn thoáng qua bên ngoài tường rào.
Vừa lúc là giờ hoạt động ngoài trời, một đám trẻ đang chơi đùa quanh các thiết bị vui chơi trong sân. Dư Thiên xách một cái xô nhỏ đựng cát nhìn thấy Tại Dã đang nhìn t/rộm.
Dư Thiên: "Oa!"
Mười phút sau, dưới ánh mắt không biết nói gì của các giáo viên, Tại Dã đã đưa đứa trẻ đang vui vẻ đi. Những năm trước không phải chưa từng thấy phụ huynh không nỡ xa con mà đứng ngoài nhìn, nhưng loại tình huống này, thỉnh thoảng không nỡ để con ở ngoài mà trực tiếp xin nghỉ mang con về thì các giáo viên ít gặp, hơn nữa, người phụ huynh này còn quá trẻ.
Ngày đi học, Dư Thiên lại vui vẻ theo bố rong chơi cả ngày bên ngoài.
Ngày thứ ba, Tại Dã nói với Dư Thiên trước khi ra khỏi nhà: "Hôm nay con tự ngoan ngoãn đi học đi, bố sẽ không đến xem con đâu, đến chiều bố sẽ đến đón con tan học, biết chưa?"
Dư Thiên không nói gì, chỉ xoắn ngón tay nhìn anh. Tại Dã lạnh lùng khoác ba lô ra khỏi nhà.
Đến gần trưa ngày hôm đó, Dư Thiên nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của bố với chiếc ba lô trong bụi cây ngoài tường rào.
Một lần nữa đón con từ tay giáo viên, Tại Dã dắt tay con, suy nghĩ nên đi đâu.
Hai người vừa đi đến cổng trường tiểu học gần đó thì đụng phải bà Ôn Linh, người đang đến trường tiểu học để gửi đồ cho Lộ Lãng. editor: bemeobosua. Bà Ôn Linh ngạc nhiên nhìn hai cha con, có chút bối rối.
"Tại Dã? Sao con lại ở đây, bây giờ không phải giờ học sao? Tiểu Thiên đáng lẽ cũng đang học chứ, hai con đang..."
Cả hai cùng trốn học, bị bắt quả tang. Tại Dã cũng không biết mình nghĩ thế nào, lúc này, anh đột nhiên ôm con, quay đầu bỏ chạy.
Chạy hai dãy phố, anh dừng lại, bực bội vỗ vào trán mình, tự nhủ: "C/hết t/iệt, mình chạy cái gì vậy."
Đứa trẻ được anh ôm chạy cả quãng đường đang cười ha hả, cũng đưa tay nhỏ vỗ vào trán anh. Âm thanh vang dội.
Tối hôm đó, bà Ôn Linh quả nhiên đến thăm. Bà có chút buồn cười, nhìn hai cha con đang ngồi trên ghế sofa đối diện, một người giả vờ không quan tâm khoanh tay không nhìn bà, một người lay lay chân nhỏ không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Mẹ đã hỏi giáo viên trường mẫu giáo của Tiểu Thiên về tình hình của con bé mấy ngày nay... Tại Dã, ngày mai con hãy đi học cho tốt, để Tiểu Thiên cũng đi học cho tốt, được không?"
"... Ừm."
Bà Ôn Linh giọng nói mang theo tiếng cười và sự bất lực: "Tại Dã, con cái phải từ từ lớn lên, đợi đến khi con bé lớn rồi, con bé sẽ rời xa con. Vì vậy, bắt đầu từ bây giờ, con phải tập quen đi."