25.
Cuối tháng năm, sau khi sinh nhật của Tại Dã qua đi, kỳ thi tuyển sinh đại học đã đến.
Sau khi thi đại học xong, mọi người sẽ mỗi người một ngả. Trước khi rời trường, Tại Dã đã hẹn một bữa tiệc chia tay với đám đàn em mà anh quen trong ba năm cấp ba. editor: bemeobosua. Là một thiếu gia giàu có, Tại Dã không câu nệ tiểu tiết, anh đã cùng đám bạn ăn khuya ở quán ven đường suốt ba năm.
Trong bữa tiệc cuối cùng này, anh ấy còn mang theo cả con gái. Khi anh dẫn con đến, mọi người đã uống hết hai thùng bia, những người tửu lượng kém đã bắt đầu nói lắp bắp.
"Ơ? Anh Dã sao lại mang em gái đến đây?"
"Em gái! Lâu rồi không gặp em gái!"
"Hôm nay... anh Dã cũng... ực! Mang con theo à? Em từ lâu đã... muốn hỏi, tại sao anh Dã... ực! Lại thường xuyên mang con theo vậy?" Người hỏi là bạn cùng bàn của Tại Dã, vừa nói vừa nấc cụt vì say.
Mặc dù thường xuyên nghe Tại Dã nhắc đến Dư Thiên, từng giúp con bé làm bài thủ công không ít lần, nhưng lần cuối họ gặp Dư Thiên là lúc dự đại hội thể thao.
Tại Dã đặt con bé vào một chỗ ngồi bên cạnh: "Trời khuya thế này con bé không chịu ngủ, cứ đòi theo tôi ra ngoài, đành phải mang theo thôi."
Lẽ ra đã phải đến sớm hơn, nhưng kết quả là mất nửa tiếng để nói lý lẽ khuyên con bé đi ngủ, cuối cùng vẫn không khuyên được. Tại Dã không hiểu sao con bé nhỏ như vậy lại mê đồ ăn khuya đến thế, vừa nghe anh ra ngoài ăn khuya là không còn buồn ngủ nữa.
"Tại sao tôi phải mang con theo, bởi vì tôi là bố nó." Tại Dã nói lần thứ vô số, quả nhiên lại nhận được một tràng cười rộ lên.
"Hahaha, anh Dã thích làm bố người khác thật đấy!"
Tại Dã lười nói thêm với họ, chặn tay con bé đang chộp lấy xiên nướng bên cạnh: "Con không được ăn."
"Bố ơi, con chỉ ăn một miếng thôi, nhỏ xíu, một miếng thôi ạ." Con bé dùng bàn tay bé nhỏ của mình ước lượng một đoạn đầu ngón tay.
Tại Dã quả nhiên bóc một miếng thịt to bằng ngón cái đưa cho con bé: "Con nói rồi nhé, chỉ ăn từng này thôi."
Con bé vui vẻ ăn, khoảng ba phút sau, lại kéo áo anh: "Bố ơi, con ăn thêm một miếng nhỏ nữa thôi, chỉ một chút thôi ạ."
Tại Dã: "Con vừa nói là ăn một chút mà."
Dư Thiên: "Một chút đã tiêu rồi, có thể ăn thêm một chút ạ."
Tại Dã: "Không được."
"Bố ơi, bố ơi, con muốn ăn ạ." Con bé bắt đầu mè nheo, làm phiền tai.
Đám đàn em lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến anh Dã dạy con cái, lần trước tại đại hội thể thao con bé đã ngồi trên khán đài cả buổi, giờ mới khiến họ mở rộng tầm mắt. Anh Dã của họ từ bỏ hình tượng cool ngầu kiệm lời mọi khi, có gì hỏi nấy, đúng là giống một ông bố già.
"Anh Dã, sao em gái lại cứ gọi anh là bố thế?" Có người hỏi.
" Đúng vậy, gọi như thế bình thường không bị nhầm lẫn sao?"
Tại Dã nhìn đám ngốc này, lần nữa nói: "Bởi vì tôi chính là bố nó."
Đám con trai nhìn nhau, cười ha hả, sau một hồi cười, đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ.
"...Không thể nào, thật sự là bố sao?" Có người giọng cẩn trọng hỏi.
"...Anh Dã, anh không đùa chúng em đấy chứ?" Giọng có người run rẩy.