Tôi làm "cá mặn" đời thứ hai ở các thế giới

Chương 30 (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

30.

Tại Dã nhìn bức ảnh cô giáo gửi trên điện thoại, im lặng rất lâu.

Đó là bài văn của con gái anh.

Tên bài văn là "Bố của con".

Phần đầu còn ổn, nhưng phía sau, có một đoạn viết như thế này: "Bố của con tuy đẹp trai, nhưng từ nhỏ đến giờ chưa từng có bạn gái, cũng không có vợ. Chú nói giới thiệu cho bố, bố nói không cần. Con biết, là bố không tìm được, vì có con rồi, nên bố khó tìm. Bạn bè của bố trêu chọc bố, điều đó không đúng, chúng ta không nên cười người khác vì không có bạn bè, cũng không nên cười người khác vì không có vợ."

"Bà nói, nếu không có bạn đời, sau này già sẽ rất đáng thương, con không muốn bố đáng thương, nên con quyết định sẽ tìm cho bố một người vợ... Cô ơi, cô xinh quá, con thích cô, cô có thể làm vợ của bố con được không ạ?"

... Bài văn này đã truyền khắp trường của con bé, cô giáo gửi tin nhắn thoại, dù cố gắng nghiêm túc nhưng vẫn nghe thấy tiếng cô cố nén cười.

Tại Dã nhìn mà không nói nên lời, nắm ch/ặt t/ay, từ khi anh không còn là đại ca học đường, đã rất lâu rồi anh không muốn đ/ánh người như vậy.

Trong lúc nhất thời không biết nên lôi đứa con gái viết lung tung trong bài văn lên đ/ánh một trận, hay gọi điện thoại mắng chửi đám bạn bè nói lung tung, hoặc liên lạc với mẹ để bà đừng nói những điều vớ vẩn với con bé.

Xem lại từng chữ đáng ghét mà con gái viết một cách nghiêm túc, Tại Dã đứng dậy, mặt mày đen lại đi tìm con bé đang chơi game trong phòng.

Anh bước tới, thấy con gái đang nằm bò trên giường, chơi rất chăm chú, đôi tay nhỏ bé không ngừng chạm vào màn hình máy tính bảng.

Tại Dã rón rén đến gần, thấy con bé đang mở kênh chat của game, đang nói chuyện với người khác trên kênh thế giới.

Kênh chat đầy những dòng chữ: "Hahahahaha!"

"Cười ch/ết mất, em gái mấy tuổi rồi?"

"Lần đầu tiên thấy một đứa trẻ đi mai mối cho bố mình, bố em có biết không?"

Tại Dã lập tức hiểu con bé đang nói chuyện gì, nhìn lại, trong ô nhập liệu còn một câu chưa gửi: "Tiểu tinh linh nói, muốn tìm vợ thì nhanh lên, gấp lắm..."

Chưa đợi con bé gõ xong, Tại Dã đã lạnh lùng nhấc bổng con bé lên.

Con bé bị đ/ánh m/ông một trận.

Dư Thiên gần như chưa bao giờ bị đ/ánh trong mấy năm nay, đây là lần đầu tiên chịu ấm ức này, khóc rống lên, tức giận hét: "Con không làm con gái bố nữa! Bố không phải bố của con!"

Tại Dã tức quá mà bật cười, lại đ/ánh thêm hai cái vào m/ông con bé.

"Vậy là lại cãi nhau với Tiểu Thiên hả, sao ra ngoài chơi mà không đưa con bé đi?" Lý Tụ suýt sặc rượu, nghẹn cả cổ họng một lúc mới thở lại được.

"Là con bé không muốn đi cùng em." Tại Dã bưng ly trà chanh, uống như uống rượu.

"Sau này hai người nói chuyện chú ý một chút, đừng nói mấy lời đó trước mặt Tiểu Thiên, trẻ con sẽ tin thật đấy."

"Chỉ là đùa chút thôi mà."

"Trẻ con không p/hân biệt được đùa đâu, đừng nói mấy chuyện đó."

"Được rồi, được rồi, sau này không nói nữa." Lý Tụ đáp ứng.

" Nhưng mà, nói thật nhé, Tại Dã, cậu định cứ để ý Tiểu Thiên, mãi không tìm đối tượng sao? Sau này Tiểu Thiên lớn lên hiểu chuyện, chắc chắn sẽ cảm thấy mình đã làm lỡ dở thanh xuân của cậu đấy."

"Hừ, thanh xuân tươi đẹp gì chứ, ai mà thèm cái thanh xuân đó." Tại Dã bật cười.

Rời quán bar, trên đường lái xe qua đồn cảnh sát Tân Kiều, Tại Dã chợt nhớ lại cảnh mình đưa con bé đi cách đây mấy năm.

Mười tám tuổi, dường như cũng không lâu lắm, nhưng giờ anh gần như không nhớ mình đã sống thế nào lúc đó.

Thỉnh thoảng nghĩ lại, anh cũng thấy bản thân tuổi mười mấy thật ủy mị và ngu ngốc, nhưng lúc đó anh thực sự chìm đắm trong thứ cảm xúc u ám đó.

Trước khi đứa bé xuất hiện một cách kỳ lạ bên cạnh anh, anh chưa từng nghĩ đến việc sống tử tế.

Ăn uống cũng vậy, ngủ nghỉ cũng vậy, đều tùy hứng, đói thì ăn, buồn ngủ thì ngủ, anh đối với mọi thứ đều rất thờ ơ.

Chưa nói đến học tập, anh không có hứng thú, đối với kế hoạch cuộc đời tương lai, dường như cũng không có.

Các bạn học xung quanh chăm chỉ học tập, mong có một tương lai tươi sáng, hỏi kỹ thì đều nói sau này muốn tìm một công việc tốt, kiếm nhiều tiền.

Nhưng anh không thiếu tiền, bố mẹ ly hôn, thứ duy nhất bù đắp cho anh chỉ là tiền.

Những người bạn "nhị thế tổ" xung quanh, hoặc là bận tận hưởng cuộc sống, hoặc là cầu tiến chờ ngày kế nghiệp cha mẹ.

Nhưng anh không muốn công ty của bố, càng không muốn kế nghiệp sự nghiệp bên mẹ, họ đều có những đứa con mà họ coi trọng hơn. editor: bemeobosua. Ninh Trạch Ích, người cùng anh đua xe, có lần sau khi đua xe với anh, đã châm một điếu t/huốc khuyên anh đừng lái xe đ/iên cuồng quá, coi mạng sống của mình như trò đùa.

Vì anh không có lòng kính sợ, cũng không có tình yêu với đua xe, thứ anh hưởng thụ chỉ là cảm giác k/ích t/hích khi tốc độ cao, như thể giây tiếp theo sẽ c/hết, chỉ có lúc đó anh mới cảm thấy một chút nhẹ nhõm, thậm chí là vui sướng.

Cho đến khi đột nhiên có một đứa trẻ xuất hiện.

Anh không còn suy nghĩ về ý nghĩa cuộc đời, nhưng trong việc chăm sóc con bé, nhìn con bé trưởng thành mỗi ngày, anh đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống hiện tại, hiểu rõ trách nhiệm của mình.

Trách nhiệm này đã dẫn dắt anh đi đúng hướng trên con đường đời, khiến anh không bị suy đồi hoàn toàn trong những lúc tuổi trẻ mơ hồ nhất.

Tuy lời nói của bố anh khiến anh khó chịu, nhưng có một câu anh thực sự ghi nhớ.

Ông nói: "Sau này con có thể cho con cái của mình những gì?"

Mình có thể cho đứa trẻ này những gì? Tại Dã suy nghĩ về vấn đề này, anh không chỉ muốn cho con một cuộc sống ổn định, sung túc, mà còn muốn cho con một tuổi thơ hạnh phúc như những đứa trẻ khác, anh còn muốn trở thành một người bố để con có thể tự hào. Ít nhất, đừng giống bố anh.

Bây giờ Tại Dã vẫn không biết đứa bé từ đâu mà có, nhưng anh không còn để ý nữa, bất kể đứa bé đến từ đâu, anh đều cảm ơn sự xuất hiện của con bé.

Cảm ơn thì cảm ơn, nhưng lần sau đứa nhỏ này còn dám mai mối lung tung trong bài văn, trong game, anh sẽ đ/ánh m/ông nó.

Tôi làm "cá mặn" đời thứ hai ở các thế giới

Chương 30 (1)