"Thầy Lacia ở hình dạng rồng thật đẹp quá, không biết chúng ta có cơ hội được thấy rồng băng lúc nhỏ không nhỉ!"
"Chưa chắc đâu." Chàng trai tóc bạc tên Nate, tay cầm một cuốn sách phép thuật, tham gia cuộc trò chuyện.
"Rồng băng sinh ra không hẳn sẽ là rồng băng. Theo ghi chép trong gia phả nhà ta, thuở ban sơ khi rồng mới ra đời, có rồng lửa sinh ra rồng gió, có rồng nước sinh ra rồng đỏ... Loài rồng con sinh ra không nhất định phụ thuộc vào đời trước, mà phần lớn do linh hồn quyết định."
"Linh hồn rồng định đoạt hình thái và sức mạnh của chúng."
Những học sinh khác nghe lời chàng trai nói, mắt lấp lánh mong cậu kể thêm. Hầu hết đều tin lời giải thích của Nate, bởi cậu xuất thân từ một gia tộc kỵ sĩ rồng danh tiếng. Hơn ngàn năm trước, khi rồng còn chưa dần tuyệt chủng, tổ tiên gia tộc cậu từng thuần phục được rồng. Cũng có những dị bản dã sử kể rằng tổ tiên họ đã yêu rồng, vì thế mà dòng dõi này mang trong mình một chút huyết mạch rồng yếu ớt.
Về điều này, Nate cho rằng chắc chắn không phải sự thật. Nếu cậu thực sự có huyết mạch rồng, thì thầy Lacia đã chẳng ghét bỏ cậu đến vậy, và bắt cậu chịu vô số cơn bão băng ngay trên lớp. Học kỳ trước còn đ/ánh trượt cậu ba môn, khiến cậu phải ôm sách học đ/iên cuồng mỗi khi nói chuyện với bạn bè.
Tại Tháp Rồng, Lacia đã ấp quả trứng gần ba tháng. Nhìn quả trứng ngày càng lớn, mỗi ngày càng gần lúc nở, Lacia cảm thấy cả thân rồng của mình như bừng sáng, tràn đầy sức sống.
Một ngày nọ, thầy nhận thấy quả trứng trong lòng có động tĩnh, hồi hộp nín thở dõi theo. Từ sáng đến tối, cuối cùng, vỏ trứng đã vỡ! Từ khe nứt, một chiếc móng vuốt bé xíu thò ra. Lúc này, Lacia vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường. Rồng con mới sinh có màu xanh lục. Sau khi chiếc móng của nó thò ra, nghỉ ngơi một lát, nó lại cào vỡ lớp vỏ xung quanh, rồi đầu nó chui ra. Chuyển động của nó chậm chạp, cố gắng một chút rồi lại nghỉ cả buổi, nhưng Lacia vẫn mỉm cười nhìn đứa bé này.
Rồi, nó lộ ra toàn bộ cơ thể. Khi cơ thể nó từ từ lộ ra, Lacia còn mỉm cười cảm thán: "Ha ha, đúng là một đứa trẻ có cái cổ dài."
Càng ngày "cái cổ" càng dài ra, biểu cảm của Lacia dần trở nên bối rối.
Đợi đến khi con rồng dài ngoẵng hoàn toàn bò ra khỏi vỏ trứng, nằm phịch xuống đó, Lacia im lặng rất lâu. Đôi mắt tím tuyệt đẹp của thầy mở to. Lacia sống bao nhiêu năm, chuyện gì mà thầy chưa từng thấy, một con rồng dài ngoẵng thế này, thầy quả thực chưa từng gặp.
Nói đến thân hình quá dài thì thôi, không có bụng thì cũng không nói, đầu, sừng rồng, râu lưng, móng vuốt rồng đều khác thầy, tạm gác những chuyện đó sang một bên, điều quan trọng nhất là, tại sao nó không có cánh? Một con rồng không cánh thì bay kiểu gì!
Lacia vô cùng lo lắng, thân hình đồ sộ không kìm được mà cựa quậy trong tổ. Chú rồng con đang nghỉ ngơi trên vỏ trứng như gặp động đất, mềm oặt ngã xuống khỏi vỏ. editor: bemeobosua. Lacia lập tức không dám động nữa, đặt đầu mình trước con rồng lạ không cánh, đôi mắt to âu yếm nhìn chú rồng con. Nó không chỉ kỳ lạ, mà còn rất nhỏ, chỉ là một cái que mảnh khảnh.
Sau một hồi hồi sức, nó dùng bốn chiếc móng vuốt bám đất, cong người dài ngoẵng lên, ngẩng đầu lên. Sinh vật bé nhỏ toàn thân màu xanh lục này, đối diện với chiếc mũi của thầy, phát ra tiếng kêu chíp chíp.
"chíp... chíp..."
Giống như tiếng kêu như vậy. Lacia đột nhiên cảm thấy lòng tràn đầy yêu thương. Ngoại hình của chú rồng con này thật đặc biệt, có lẽ vì nguồn gốc của nó cũng đặc biệt. Điều này cũng không sao, dù sao trên đời này chỉ còn hai cha con rồng, hình dáng có khác biệt thì cũng không có con rồng nào khác để ý.
"Chào mừng con đến với thế giới này, con của ta."
"Ta là cha của con, Lacia, Rồng Băng."
Giọng nói du dương vang vọng trầm thấp trong tòa tháp.
"Ta nên đặt cho con cái tên gì đây nhỉ?"