Sau khi Airegan rời đi, không khí xung quanh Lacia, một con rồng trưởng thành, bỗng trở nên nhộn nhịp. Nhiều giáo viên cùng lúc tiếp cận, thi nhau mời Lacia và rồng con Thiên đến thăm nhà trong kỳ nghỉ sắp tới.
"Thầy Lacia! Nếu thầy muốn đưa Thiên đi chơi rừng dịp nghỉ lễ, nhà tôi cũng có rừng riêng của gia tộc đấy ạ! Còn có cả vườn cây ăn quả và nông trại rộng lớn!" một giáo viên hào hứng đề nghị.
"Thầy Lacia ơi, Ranga là hơi hẻo lánh. Nếu muốn tìm chỗ náo nhiệt, sao thầy không đến Vương Thành? Thầy có thể ở luôn trong cung điện! Chắc chắn phụ vương sẽ tiếp đãi nồng hậu nếu biết thầy ghé thăm!" một người khác chen vào.
"Thầy ơi, thời tiết này đi biển là tuyệt nhất. Quê tôi ở Ikaburg có bờ biển đẹp nhất, hay thầy đưa Thiên đến đó nghỉ lễ?"
"Thưa thầy..."
Mọi người thi nhau mời gọi, khiến Lacia chỉ biết bịt tai, than thở: "Các người thật phiền phức. Ta không quan trọng, tùy Thiên muốn đi đâu thôi."
Mọi người chợt hiểu ra, địa điểm sẽ phụ thuộc vào ý muốn của rồng con Thiên.
Thiên, sau một hồi loay hoay, tạo ra một sinh vật kỳ dị. Bỗng một bóng râm đổ xuống, Thiên ngẩng đầu lên và thấy một đám người quen đang vây quanh mình.
Nhìn những khuôn miệng há ra nói liên hồi, Thiên nhất thời không hiểu. Họ nói quá nhanh và mỗi người một ý. Đối với Thiên, khi không hiểu ý họ, thứ duy nhất cô bé nhìn thấy là những chiếc miệng đang mở. Trông họ giống như những chú chim non hoặc gà con đang chờ được mớm mồi. Thiên lấy kẹo trong túi ra, bóc từng viên rồi đưa cho mỗi người một cái, "khóa miệng" họ lại.
Không lâu sau cuộc thi, kỳ nghỉ đã đến. Sinh viên có ba kỳ nghỉ dài mỗi năm, mỗi kỳ kéo dài một tháng.
Ngay khi kỳ nghỉ bắt đầu, sinh viên lần lượt rời đi, ngôi trường bỗng trở nên tĩnh lặng. Các giáo viên cũng lần lượt về, chỉ còn lại vài người ở lại trường, ví dụ như Tiên tộc mộc Lursiel.
Mọi năm, Lacia cũng là một trong những giáo viên ở lại, nhưng năm nay, ông dự định đưa rồng con Thiên đến Ranga sinh sống một thời gian. Nhân t/iện, chú kỳ lân cưng có thể giao cho Lursiel chăm sóc.
Ranga cách Học viện Pháp thuật Trung tâm một khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, rất thích hợp để Lacia bay đến và rèn luyện khả năng bay cho rồng con Thiên.
Trước khi khởi hành, Lacia quỳ xuống trước mặt Thiên, hướng dẫn cô bé biến đổi từ hình người sang hình rồng. Việc này tốn của ông chút thời gian.
"Con cảm nhận được ma lực trong cơ thể chưa? Đừng kìm nén nó, hãy để nó chảy đến mọi bộ phận trên cơ thể con..." Lacia nói, giữ hai tay của Thiên.
Thiên nắm ch/ặt t/ay lại, cố gắng hết sức.
"Ưm..."
Khuôn mặt Thiên nhăn nhó vì cố gắng, nhưng sức mạnh của cô bé lại chưa đi đúng hướng.
Lacia dịu dàng vỗ lưng cô bé, trán ông áp vào trán Thiên: "Ta sẽ giúp con. Con cảm nhận được dòng chảy ma lực chưa?"
Thiên gật đầu, cái đầu nhỏ dụi vào trán ông. editor: bemeobosua. Ma lực phá vỡ xiềng xích, tìm thấy đúng hướng đi, tuôn chảy như dòng suối nhỏ đến khắp tứ chi.
Khi biến đổi trở lại thành rồng, Thiên trông đã mập hơn một chút. Vì vẫn đang âm thầm tiêu hóa lượng ma lực hấp thụ được trước đó, giờ đây thân hình cô bé đã to bằng đùi người lớn và dài hơn.
Đương nhiên, đứng cạnh Lacia trong hình hài rồng trưởng thành, Thiên vẫn trông bé nhỏ.
Lacia dùng mũi dụi nhẹ vào bụng Thiên, mềm mại và tròn trịa, khẽ thúc giục cô bé bay lên.
Rồng con xanh tung vó mây, râu tóc bay phất phới dù không có gió, miệng nhả khói mây, quanh thân tỏa ra khí tức mờ ảo. Cô bé đạp lên mây bay lên bầu trời.
Tuy nhiên, Thiên không bay quá cao. Đây là lần đầu tiên cô bé bay lên cao như vậy, đôi chân nhỏ lóng ngóng đạp trong không khí.
Lacia vỗ cánh, bay theo phía sau. Dần dần, ông dang rộng đôi cánh, bay lên phía dưới rồng con Thiên, nâng cô bé lên cao. Một rồng lớn và một rồng nhỏ dần bay vút lên, tiến vào tầng mây.
Khi đã ở trong mây, rồng con Thiên như cá gặp nước, thoăn thoắt lướt đi trong làn mây, râu tóc và vảy rồng ẩn hiện.