Vì thế, việc Lacia ra ngoài không gây ra bất kỳ phản ứng mạnh mẽ nào từ rồng con.
Hai đứa trẻ đang hái hoa trong vườn, Lacia đặc biệt đến trước mặt rồng con để từ biệt.
"Thiên, cha phải đi rồi."
Rồng con ừ một tiếng, lại bận rộn hái hoa.
Lacia: "..."
"Thiên, có lẽ ngày mai cha mới về."
"Vâng."
"Thiên? Con không muốn đi cùng cha sao?"
"Vâng."
Ông bố già cảm thấy mình bị hờ hững.
"Thiên..."
Áo choàng của ông bị kéo lại. Rồng con đưa bó hoa mà cô bé đã hái cho ông.
Lacia cuối cùng cũng hài lòng, không nói thêm gì nữa, cầm bó hoa lên đường.
Trên bàn ăn trưa chỉ có ba người, một lớn và hai nhỏ. Funi càng trở nên thoải mái hơn, háo hức hỏi ông nội:
"Buổi chiều chúng ta có thể đến thành phố Ranga xem biểu diễn ma thuật không ạ? Cháu nghe nói có một pháp sư đến biểu diễn, sẽ có pháo hoa và cả những con vật biết nói nữa!"
Nói xong với ông, con bé quay sang giải thích chi tiết cho cô bạn nhỏ nghe những điều thú vị sẽ có. Nào là những ngôi sao trên trời sẽ rơi xuống và nổ tung thành những món quà nhỏ, hàng chục con chim nhỏ đầy lông màu sắc sẽ cùng nhau ca hát, và pháp sư sẽ biến khán giả biến mất rồi lại xuất hiện ngay tại chỗ. Trong lời kể của con bé, đó là những điều thú vị nhất.
Airegan không muốn đồng ý: "Chơi với mấy con ch.ó con ở điền trang không tốt hơn sao?"
Funi lớn tiếng nói: "Thiên chưa từng xem những thứ này, cháu muốn dắt em ấy đi xem!"
Thành phố Ranga là một thành phố không lớn cũng không nhỏ, nhưng lưu lượng người qua lại rất đông đúc, bởi vì đây là nơi có thể đi đến nhiều thành phố lớn khác. Nơi đây thường xuyên có các đoàn thương nhân, các đoàn du lịch và các pháp sư lang thang đến biểu diễn.
Funi muốn đi xem một buổi biểu diễn ma thuật lớn.
Airegan cùng với những người hầu gái và lính gác trong điền trang đã đưa hai đứa trẻ đến quảng trường trung tâm của thành phố Ranga. editor: bemeobosua. Lúc đó là hoàng hôn, đèn đường vẫn chưa được thắp sáng. Trên đường, từng nhóm trẻ con với nụ cười háo hức chạy rầm rập, tất cả đều vội vã đến xem buổi biểu diễn ma thuật.
Buổi biểu diễn được tổ chức tại một nơi nửa lộ thiên. Mua vé sẽ có chỗ ngồi tốt để xem, còn nếu không mua thì chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn từ xa. Dù chưa bắt đầu, bên trong và bên ngoài đã chật kín người.
Airegan dẫn họ đến vị trí trung tâm, nơi có tầm nhìn tốt nhất.
Mở màn là màn nổ tung của những ngôi sao mà Funi đã kể. Rất nhiều chiếc đèn lấp lánh như những ngôi sao phía trên sân khấu, dưới sự chỉ huy của vị pháp sư, từ từ hạ xuống. Trong quá trình hạ xuống, chúng biến thành những quả pháo hoa nhỏ phun ra tia lửa. Từ trung tâm của tia lửa, những chiếc túi nhỏ có cánh rơi xuống, bên trong chứa một món quà nhỏ, rơi ngẫu nhiên xuống khắp sân khấu.
Mặc dù là những món quà rẻ tiền, nhưng tất cả những người giành được chúng đều rất vui mừng.
Người mở màn là một pháp sư trẻ tuổi, anh ta nghe tiếng reo hò náo nhiệt của khán giả và nhe hàm răng trắng xóa. Vô tình nhìn thấy một khuôn mặt già nua quen thuộc trong hàng ghế khán giả, nụ cười của vị pháp sư trẻ đột nhiên cứng lại. Giữa đám đông đang vui vẻ, với vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt s/ắc b/én như vậy, chẳng phải là Hiệu trưởng Airegan sao?
Tại sao đi làm thêm để kiếm tiền mà lại gặp cả hiệu trưởng thế này! Tại sao hiệu trưởng lại đi xem một buổi biểu diễn ma thuật trẻ con như vậy!