44. Bố Rồng 14
Maeva cúi đầu một cách ủ rũ, mắt dán c/hặt vào một vệt dầu mỡ trên bàn, không dám ngước lên nhìn thầy Lacia đối diện.
Đôi tai trên đầu vẫn nằm trong tay của rồng con, bị véo đến ngứa ran. Maeva vô thức nghiêng đầu, gần như tựa cả người vào con bé.
Giờ cô chỉ mong có rồng con ở đây, để giúp họ vượt qua kiếp nạn này, đừng để thầy Lacia đóng băng họ ngay tại chỗ.
Tất nhiên, cũng đừng kiểm tra ngôn ngữ rồng của họ ngay lúc này. Cô đã không ôn bài chút nào kể từ khi nghỉ phép.
Một gã mạo hiểm giả say xỉn bước tới, lè nhè: “Maeva! Cô tưởng mình cao giá lắm sao, có tiền cũng chẳng cho tôi chạm vào? Sao giờ lại ở đây ngồi với khách thế kia! Thằng mặt búng ra sữa này trả cô bao nhiêu tiền?”
Gã này gần đây thường xuyên đến đây uống rượu và cứ quấy rầy Maeva, vài lần từ chối đều vô ích.
Thật là tìm đúng lúc để gây chuyện! Maeva quay đầu lại, lườm gã và nhếch mép ra hiệu "cút đi".
Có thầy giáo ở đây, cô phải giữ hình tượng ngoan ngoãn, không dám chửi thề như mọi khi.
Hai anh em Bernie và Devon cũng đưa mắt nhìn nhau.
Họ vốn định sau khi kiếm đủ tiền lộ phí sẽ kéo gã này vào một con hẻm tối nào đó để cho một trận rồi mới rời đi.
Nhưng giờ bị Lacia bắt quả tang tại trận, có khi họ sẽ bị tống thẳng về trường, chẳng biết còn có cơ hội ra tay nữa không.
Ngay khi đang mải suy nghĩ, gã say xỉn lảo đảo lại gần bỗng dưng bị đóng băng thành một khối nước đá.
Bernie phản ứng nhanh nhất. Anh liếc nhìn thầy Lacia đang mỉm cười, rồi bất ngờ duỗi chân, tung một cú đá tống khối băng ra khỏi nhà trọ.
Vốn dĩ nó ở gần cửa ra vào nên việc đá văng ra ngoài cũng khá dễ dàng.
Những người xung quanh bị ma thuật rồng làm cho mê muội, không ai để ý đến chuyện này. Kẻ thì vẫn uống rượu, người thì vẫn trò chuyện.
“Ta và Thiên sẽ nghỉ lại đây một đêm,” Lacia nói.
Devon cẩn thận hỏi: “Vậy, chúng em thì sao ạ?”
Lacia: “Các cậu cũng cần ta quản sao?”
Ba anh em hiểu ra ngay. Vậy là thầy sẽ không can thiệp, đúng không? Lập tức, họ phấn chấn trở lại, đôi tai đang cụp xuống đều dựng thẳng lên.
“Vâng ạ, cảm ơn thầy Lacia!”
Dù phải thay nhau chịu cảnh bị rồng con véo tai, nhưng hầu hết học sinh ở Học viện Phép thuật Trung tâm đều đã quen với việc chơi đùa cùng con bé. Ba người họ tận hưởng từng khoảnh khắc này.
Và…
Thấy thầy Lacia không để ý, Maeva lén lút rút ra một chiếc vòng tay từ trong lòng.
Đó là một chiếc vòng tay bằng đá tự nhiên có màu hồng, rất được các cô gái ưa chuộng.
“Thiên, nhìn này, cái này đẹp không? Tặng em!”
Thiên buông một tay ra, nhoài người về phía chiếc vòng tay trong tay Maeva. Bernie, người đang bị cô bé túm tai, nhăn nhó đi theo, nghiêng người về phía đó.
Theo thói quen, Thiên nhận chiếc vòng tay và thò tay vào không gian nhỏ trong chiếc váy của mình, lấy ra một viên hồng ngọc để tặng lại cho Maeva.
Maeva khúc khích cười, lén lút nhận lấy viên đá quý và thì thầm: “Cảm ơn Thiên cưng nhé!”
Nếu không phải có thầy Lacia ở đó, cô đã muốn hôn chụt chụt đứa bé đáng yêu này rồi!
Sáng hôm sau, Lacia và Thiên rời đi. Ba anh em đứng trước Nini Inn để tiễn thầy. editor: bemeobosua. Đợi khi họ đi khuất, cả ba lập tức ngẩng cao đầu, ưỡn ng/ực, xoay vai và trở lại với vẻ ngạo mạn.
“Hahaha Devon, một mảng lông trên tai của cậu rụng hết rồi! Nhìn như bị hói ấy!”
“Bernie, cậu tự nhìn lại mình đi, có hơn gì tớ đâu.”
“Ôi, đúng là vậy, sờ đến hói luôn rồi. Sức của Thiên ngày càng lớn. May mà chỉ là tai b/án nhân thú giả do phép thuật tạo ra, chứ nếu là tóc thật thì...”
“Tai bị hói thế này, chủ quán có đuổi việc chúng ta không nhỉ?”
Nghe thấy lo lắng của anh mình, Maeva khúc khích cười, lấy ra viên hồng ngọc mà Thiên đã tặng.
“Làm việc gì nữa. Có viên ngọc này, chúng ta đổi lấy tiền và tiếp tục phiêu lưu thôi!”
Thành phố Isaac, ngay cả vào mùa hè, nhiệt độ cũng rất thấp. Người dân địa phương má đỏ hây hây, mặc áo lông mỏng, tạo nên sự tương phản rõ rệt với những người du khách mặc áo khoác dày cộp.
Vào mùa này, Isaac đón nhiều khách du lịch, vì vậy có rất nhiều người dân địa phương bày b/án mũ, găng tay, hoặc b/án lông thú, nhưng nhiều nhất vẫn là b/án cá tươi.