50. Bố Rồng 20
Bộ đồng phục của Học viện Phép thuật Trung tâm là áo choàng pháp sư màu đen với hoa văn vàng. Mấy năm gần đây, thường có học sinh từ các học viện khác đến trao đổi học tập, và có thể ph/ân biệt họ đến từ trường nào qua đồng phục của họ.
Lacia bước vào lớp, chỉ lướt mắt một cái là đã thấy ngoài học sinh của Học viện Phép thuật Trung tâm, còn có vài nhóm học sinh mặc đồng phục màu sắc khác nhau.
Màu xanh lá là của Học viện Phép thuật Rừng Tự nhiên.
Màu đỏ là của Học viện Phép thuật Muge.
Và những học sinh khoác áo choàng nhiều màu, đến từ Học viện Phép thuật Western. Học viện này khá xa so với Học viện Phép thuật Trung tâm, và trong nhiều năm, đây cũng là học viện ít giao lưu với Học viện Phép thuật Trung tâm nhất.
Họ cũng khá đặc biệt. Học sinh ở đây phần lớn tin vào “Thần linh”, và học cả hai hệ thống ma thuật và phù thủy.
Nhiều học sinh lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy học sinh của Học viện Western, nên không khỏi tò mò.
Tuy nhiên, sự tò mò này ngay lập tức bị kiềm chế khi thấy thầy Lacia xuất hiện.
Lacia cũng nhìn thêm mấy lần vào đám học sinh Học viện Western đang ngồi một mình ở góc lớp.
Nhưng ông không tò mò, mà là vì ông hiểu con gái mình.
Thiên, đang bám ch/ặt vào dải băng trên người ông và cùng ông bước vào lớp, quả nhiên bị đám học sinh nhiều màu sắc kia thu hút.
Cô bé buông tay ông ra, đi theo từng bậc thang đến ngồi cạnh nhóm học sinh Western.
Những học sinh khác đã quen với việc này, chỉ có nhóm học sinh Western lần đầu tiên đến lớp hơi căng thẳng. Chúng nhìn vị thầy rồng trên bục giảng, rồi lại nhìn rồng con đột nhiên ngồi xuống bên cạnh.
Người dẫn đầu lần này là lớp trưởng Denan, cũng là thiếu tộc trưởng của một bộ lạc ở Western. Cậu khoác chiếc áo choàng nhiều màu và lớn nhất.
Khi Thiên ngồi xuống bên cạnh, cô bé nhìn cậu một lúc, rồi kéo áo choàng của cậu lên xem.
Sau đó, cô bé lấy sổ và bút vẽ ra, bắt đầu vẽ vời trên giấy.
Đây là một trong những cách để cô bé giải trí. Dù sao thì cô bé cũng không cần học, đến lớp ngồi chỉ vì thấy mọi người xung quanh khá thú vị.
Denan nghe Lacia giảng bài, nhưng thỉnh thoảng lại bị hành động của rồng con bên cạnh thu hút, không kìm được mà lén nhìn xem cô bé đang vẽ gì.
Cô bé có vẻ đang vẽ cậu, nhưng Denan không chắc lắm. Dù sao thì, ngoài việc có cùng màu sắc, thứ cô bé vẽ không có bất kỳ điểm nào giống với cậu.
Cô bé vẽ rất nghiêm túc, những động tác tay dứt khoát và phóng khoáng, cùng với cách phối màu táo bạo, toát lên phong thái của một nghệ sĩ lớn.
Một lần nữa, khi cậu không kìm được mà lén nhìn sang bên cạnh, Denan cảm thấy mặt mình lạnh đi.
Thầy Lacia, vừa nãy còn đứng trên bục giảng, đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu, dùng ngón tay ấn vào mặt cậu và xoay cậu lại.
“Em có biết, lơ là trong tiết học của ta thì hậu quả sẽ thế nào không?”
Khoảnh khắc đó, Denan cảm thấy một nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng. Cậu không hề nghi ngờ rằng mình sắp nhận một h/ình ph/ạt nghiêm khắc.
Các học sinh khác cũng nghĩ vậy.
Tuy nhiên, Lacia không biến lớp học thành hang băng, cũng không đóng băng và ném người ta ra ngoài cửa sổ như họ tưởng tượng, mà bình thản quay lại bục giảng.
Một học sinh đã bị phạt không biết bao nhiêu lần không kìm được, bực tức hỏi: “Thầy ơi, sao cậu ấy lơ là mà không bị phạt!”
Lacia tựa vào bục giảng, hờ hững trả lời: “Vì Thiên quá dễ thương. Lần đầu gặp con bé bị thu hút, không kìm được mà nhìn là chuyện bình thường. Ta thông cảm cho em ấy.”
Học sinh: “?!”
Lacia lại mỉm cười nhè nhẹ: “ Nhưng lần sau, sẽ không có chuyện tốt như vậy đâu.”
Đám học sinh đáng thương không dám tức giận cũng không dám nói lời nào.
Nhóm học sinh Western không dám lơ là nữa, mắt nhìn thẳng về phía trước, không hề xê dịch.
Sau khi kết thúc tiết học trong tâm trạng lo lắng, Lacia đi đến bên cạnh Thiên, nhìn cô bé hoàn thành nét vẽ cuối cùng.
Thiên giơ bức tranh lên khoe với anh: “Cha, xem này, con vẽ con bướm to đó.”
Lacia xoa mái tóc xù của cô bé, nhận lấy bức tranh, cẩn thận ngắm nghía như một tác phẩm nghệ thuật, rồi gật đầu khen ngợi.
“Không tồi, rất không tồi. Màu sắc và hình dáng hòa quyện hoàn hảo, vượt qua thực tế, thêm vào yếu tố tưởng tượng, là một tác phẩm xuất sắc hiếm có.”
Nghe lời khen của Lacia, nhóm học sinh Western vươn cổ ra nhìn, không khỏi nghi ngờ đôi mắt của mình.
Nhìn thế nào đi nữa, đây cũng chỉ là một bức vẽ nguệch ngoạc của trẻ con thôi, có xuất sắc đến vậy sao?
Lacia vẫn gật đầu: “Có thể cho vào hành lang tranh của ta để trưng bày cho mọi người ch/iêm ngưỡng.”
Như đã đề cập ở trên, con rồng khổng lồ Lacia, với tuổi thọ kéo dài, ngoài phép thuật còn rất giỏi hội họa.
Ông có thể vẽ bất kỳ phong cách nào. Sống quá lâu, phong cách của ông không ngừng thay đổi, không biết từ lúc nào mà ông đã giỏi mọi thứ.
Mỗi bức tranh của ông đều có giá trên trời, được sưu tầm trong các cung điện và nhà của giới quý tộc.
Học viện Phép thuật Trung tâm cũng có một hành lang tranh, chỉ để trưng bày các tác phẩm của ông, và mỗi năm có một khoảng thời gian mở cửa đặc biệt cho người ngoài vào tham quan.
Gần một trăm năm trở lại đây, Lacia ít vẽ hơn. Cho đến khi rồng con xuất hiện, cô bé học vẽ, điều này dường như đã khơi dậy tình yêu hội họa của con rồng, và ông lại bắt đầu sáng tác.
Hành lang tranh lại có thêm vài tác phẩm của ông. Ngoài ra, còn có thêm vài chục bức tranh của họa sĩ nhỏ Thiên.
Lần đầu tiên khi những bức vẽ nguệch ngoạc của Thiên được đóng khung và treo cạnh những tác phẩm hoàn hảo của mình, các giáo viên có chút am hiểu về nghệ thuật trong trường đều tỏ ra đau khổ và không thể nhìn thẳng.
Nhưng không ai dám đề nghị gỡ những bức tranh trẻ con đó xuống.
Thầy Lacia không tiếc lời khen ngợi, ca ngợi rằng đó là nghệ thuật trừu tượng, là thế giới chân thực nhất được ph/ân tích và tái tạo.
Tất cả giáo viên và học sinh: “...”
Vị họa sĩ vĩ đại của họ, thầy Lacia, đã bị sự nuông chiều con gái làm cho mờ mắt.
Họ nghi ngờ, ngay cả khi Thiên chỉ in dấu chân của mình lên giấy, thầy Lacia cũng sẽ cầm tờ giấy lên và khen đó là một tác phẩm tuyệt vời nhất.
Hành lang tranh vốn cao quý và đắt tiền, lại sắp có thêm một bức tranh trẻ con nữa.
Các học sinh của Học viện Phép thuật Trung tâm đã chứng kiến cảnh này nên không phản ứng gì. Nhưng những học sinh Western ít kinh nghiệm hơn thì kinh ngạc nhìn cha con rồng, mang theo sự kính sợ với một loại hình nghệ thuật mà họ không hiểu, và lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
“Cha, treo ở hàng đầu đi.” Thiên kéo tay áo của cha và yêu cầu.
Lacia nghiêm túc từ chối.
“Vài tác phẩm ở hàng đầu của con đều rất xuất sắc. Bức vẽ cha, rồng và tòa tháp, cùng với bức chân dung cha con mình, đều là những tác phẩm tuyệt vời nhất, xứng đáng ở hàng đầu. Bức này hãy treo ở hàng thứ hai nhé.”
“Hoan hô!” Thiên giơ hai tay lên.
Học sinh Western: Có vẻ rất giỏi!
Tiết học tiếp theo, Lacia tiếp tục giảng bài, còn Thiên dọn đồ chạy ra ngoài chơi.
Cô bé không phải lúc nào cũng đi theo cha, mà còn thích chạy khắp trường. editor: bemeobosua. Đầu tiên, cô bé đến không gian của tiên mộc Lursiel để ăn trái cây mà cô ấy trồng và chơi với con kỳ lân cầu vồng được gửi ở đây.