Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 110

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lúc đó mọi người còn tưởng gia cảnh cô ấy không tốt mà lại ở ký túc xá hai người, thật là không biết điều, mãi sau này mới biết nhà cô ấy có khoảng mười vạn con cừu.

Tại sao lại là " khoảng", bởi vì quá nhiều, không đếm rõ được bao giờ, hơn nữa mỗi năm còn liên tục có cừu con ra đời.

--- Chương 122: Tôi đi cùng bố ---

Vì vậy đối với Tô Nhật Na, cừu chính là vật ngang giá chung, cô ấy quen đổi các thứ thành cừu.

Ví dụ như một chiếc điện thoại mới tương đương 2 con cừu trưởng thành, một bữa buffet tương đương một con cừu non.

Cô ấy cũng không biết nhà mình có tính là giàu có không, nhưng cô ấy có thể tính được số cừu con sinh ra trong một năm đủ cho cô ấy ăn bao nhiêu bữa buffet.

Cách tính của cô ấy khiến chúng tôi đều phát thèm, cảm thấy nuôi cừu đúng là một cách hay để làm giàu, thậm chí chúng tôi còn nghiêm túc cân nhắc khả năng cả nhóm cùng đi thảo nguyên lớn để phát triển ngành chăn nuôi, tự do tự tại, đạt được tự do ăn thịt xiên nướng.

Tô Nhật Na chất phác đã giúp chúng tôi tính toán một khoản: chỉ cần chi hơn 2 vạn tệ mua 12 con cừu, bốn năm sau là có thể sở hữu 1000 con cừu!

Lúc đó mọi người đều phấn khích tột độ, có ngành nghề nào mà có thể khiến vốn ban đầu tăng gần gấp mười lần trong bốn năm chứ?

Giấc mơ đẹp này kéo dài cho đến kỳ nghỉ đông năm hai đại học, thảo nguyên trải qua một trận bão tuyết, nhiều người chăn nuôi chịu tổn thất nặng nề.

Ngay cả gia đình Tô Nhật Na với tài sản dồi dào cũng chịu tổn thất hơn một nửa, lúc đó mấy đứa chúng tôi mới từ bỏ ý định đến thảo nguyên làm người chăn cừu.

Sáng mùng một Tết, cả nhà đều dậy rất sớm, theo phong tục ở chỗ chúng tôi, mùng một Tết không được ngủ nướng, vì vậy tôi không đợi mẹ gọi mà đã chủ động thức dậy.

Đặng Tư Tư vẫn chưa xuống lầu, dưới lầu chỉ có bố mẹ tôi.

Tôi ngồi xuống bàn ăn, bố đưa cho tôi một phong bao lì xì, “Chúc mừng năm mới, con cầm về cất đi.”

Tôi bóp nhẹ, độ dày gần giống phong bao lì xì hôm qua, rồi lại liếc nhìn một phong bao lì xì khác trên bàn, rõ ràng mỏng hơn cái của tôi rất nhiều. Tôi hài lòng mỉm cười cảm ơn bố, rồi cầm về phòng cất đi.

Khi tôi ra ngoài, Đặng Tư Tư cũng đã xuống lầu, bố tôi đưa phong bao lì xì kia cho cô ấy, cô ấy rất vui vẻ nhận lấy, cố ý hay vô ý liếc nhìn tôi một cái, rồi lại như sợ tôi ghen tị mà đặc biệt giải thích một câu, “Đây là tiền lì xì của dượng cho con, phần của chị Manh tối qua đã nhận rồi.”

“Ừm, phần của chị đã cất rồi, yên tâm, cho em rồi thì là của em.” Tôi nhìn thấy, hai phong bao lì xì của tôi đều là một vạn tám tệ một cái. Theo độ dày này thì của Đặng Tư Tư chắc là tám nghìn tệ, bố tôi rất thích số 8, tiền lì xì hàng năm đều có số 8 ở cuối.

Bây giờ, trừ mẹ tôi biết sự thật nên sắc mặt không được tốt, ba chúng tôi đều khá vui vẻ.

Những năm trước, mùng một Tết, bố tôi sẽ một mình đến nhà bà nội chúc Tết. Vì mẹ tôi và bà nội quan hệ không tốt, mấy năm trước hai người họ đã không còn qua lại nữa.

Bà nội không thích tôi vì tôi là con gái, nên tôi cũng mấy năm rồi không đến nhà bà nội.

Sáng nay ăn sáng xong, bố tôi nói với mẹ: “Lát nữa bố sẽ đến nhà mẹ, ở đó vài ngày, bầu bạn với cụ, mẹ và Manh Manh thì không cần đi, kẻo lại gây chuyện không vui.”

Mẹ tôi đương nhiên không muốn đi, liền đồng ý ngay. Nhưng tôi lại nói với bố: “Bố ơi, con cũng mấy năm rồi không gặp bà nội, năm nay con đi cùng bố nhé.”

Bố tôi rõ ràng sững sờ, vẻ mặt y như tôi nhìn thấy câu hỏi ngoài đề cương trên bài kiểm tra vậy.

“Con không phải ghét nhất là đến nhà bà nội sao? Sao hôm nay lại chủ động muốn đi?”

“Trước đây con còn nhỏ, cũng không hiểu chuyện lắm. Bà nội dù không thích con, thì đến chúc Tết cụ vào dịp năm mới cũng là điều nên làm.

Dù sao một năm cũng chỉ có mấy ngày này thôi, nếu không người ở quê chắc chắn sẽ nói bố không dạy dỗ con gái tốt. Bố thấy đúng không ạ?”

Ánh mắt bố tôi nhìn tôi có chút kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ, tôi đột nhiên không chơi theo lẽ thường, khiến bố tôi lúng túng không biết phải làm sao.

“Tư Tư vẫn đang ở nhà chúng ta, con tự mình đi cùng bố đến nhà bà nội, để con bé ở nhà một mình có được không?” Bố tôi vẫn muốn vùng vẫy một chút, thuyết phục tôi đừng đi cùng ông.

--- Chương 123: Hiên Hiên là ai ---

“Nào có lần nghỉ lễ nào Tư Tư không đến nhà mình ở đâu chứ, cô ấy tự bao giờ đã coi mình là khách rồi?

Từ nhỏ đến lớn con đều không hợp với cô ấy, bố mà nói vậy thì con càng không muốn ở nhà nữa.”

“Thế nhưng Tết con không ở nhà bầu bạn với mẹ sao? Đi cùng bố về quê làm gì chứ, nơi đó vừa lạnh, điều kiện sống lại không tốt.” Bố tôi nhíu mày, vẫn đang cố gắng thuyết phục tôi đừng đi.

“Mẹ con có cháu gái của bà ấy ở đó, nào còn cần con bầu bạn, nói không chừng còn ghét con ở nhà vướng mắt nữa.”

Mẹ tôi ở trong nhà nói không vui vẻ gì: “Nó muốn đi thì cứ đưa nó đi, tưởng chỗ nào tốt lắm hay sao mà cứ đòi theo.”

Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 110