Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 143

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Quả nhiên, Tiêu Thế Thu thảnh thơi tựa vào ghế, ngón tay thờ ơ gõ trên mặt bàn, ống tay áo vừa vặn để lộ nửa chiếc Richard Mille, lại là một tên đeo xe sang trên cổ tay.

Anh ấy mỉm cười dịu dàng: “Lục thiếu nói đúng, làm diễn viên đúng là vất vả, là một công việc cần thể lực, nhưng nếu cố gắng thì cũng có thể kiếm được vài tỷ, với gia thế của Lục thiếu thì không cần phải mệt mỏi đến vậy.”

Những lời nói của hai người họ khiến Lê Mỹ Vi, người vốn dĩ có chút ưu việt trước mặt tôi, cảm thấy vô cùng lúng túng.

Tôi rất thành thật bày tỏ, làm diễn viên tuy vất vả, nhưng vẫn là một công việc đáng mơ ước.

“Bảo bối, em không phải cũng muốn đi làm diễn viên đấy chứ? Nghe lời đi, công việc đó mệt lắm, em vốn được chiều chuộng từ bé thì sao chịu nổi vất vả đó, nhưng nếu em thực sự thích, thì anh đi mua một công ty giải trí cho em chơi cũng không thành vấn đề.”

--- Chương 164 ---

Đúng là một tài năng bẩm sinh để làm diễn viên

Giọng điệu thờ ơ của anh ấy chứa đầy sự cưng chiều, mắt Lê Mỹ Vi trợn tròn, nhìn tôi vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, duy chỉ thiếu đi sự khinh thường.

Người phục vụ điển trai mang ra những món chúng tôi đã gọi, những món Tiêu Thế Thu gọi đều được cho là món đặc trưng của nhà hàng này.

Sau món khai vị bình thường là sườn bò nướng kem chua, nướng cháy xém bên ngoài nhưng mềm mọng bên trong, ăn kèm với kem chua đậm đà, khiến món thịt nướng không còn quá ngấy, hương vị khá đặc biệt.

Món chính là Pirozhki, một món ăn truyền thống của Nga, thực chất là một loại bánh nướng có nhân, trông giống bánh mì bình thường nhưng nhân bên trong rất phong phú.

Tôi đoán đây là sự kết hợp của những nguyên liệu ngon nhất mà họ có thể tìm thấy, nào là nấm, thịt, bắp cải, trứng, táo và nho khô, v.v., cùng với một số thứ mà tôi không thể cảm nhận được hương vị.

So với Pirozhki, tôi thích Salmon Coulibiac hơn, lớp vỏ bánh giòn tan bọc bên ngoài cá hồi, cơm, nấm, trứng, hành tây và các nguyên liệu khác, cắn một miếng, vỏ giòn tan, nhân tươi ngon, cá hồi thì dù chế biến kiểu gì cũng đều ngon.

Về súp, giữa Borsch và Shchi, tôi chọn món cháo kê nấu với đuôi tôm hùm, phù hợp hơn với khẩu vị người Việt. Cháo kê vàng óng sánh đặc ăn kèm thịt tôm hùm, tươi ngon đến mức tôi chẳng muốn nói gì nữa.

So với việc tôi cắm đầu ăn, Lê Mỹ Vi lại lịch sự hơn nhiều, cô ấy hầu như chỉ ăn một hai miếng mỗi món rồi đặt d.a.o nĩa xuống.

Sau đó, cô ấy tao nhã nâng ly cao, nhẹ nhàng lắc nhẹ, cười duyên dáng nhìn tôi, “Tiểu thư Hạ ăn ngon thật đấy, không như tôi ăn hai miếng là đã no rồi, nhìn mà tôi ngưỡng mộ ghê.”

Tôi nuốt miếng thịt tôm hùm tươi ngon xuống, mỉm cười ngọt ngào với cô ấy: “ Đúng vậy, em vẫn đang trong tuổi lớn mà, không sợ béo đâu.

Không như mấy chị làm người nổi tiếng, lúc nào cũng lo ăn ngày nào béo ngày đó, phí hoài bao nhiêu món ngon.”

Sắc mặt Lê Mỹ Vi hơi cứng lại, rồi chuyển sang nụ cười rạng rỡ và quyến rũ hơn, “Tiểu thư Hạ nói đúng, nhưng phụ nữ mà, vì sắc đẹp thì luôn phải trả một cái giá nào đó.”

“May mà em vẫn còn là con gái.” Tôi cười một cách vô tư.

Bàn tay to lớn của Tiêu Thế Thu đặt lên tay tôi, “Có anh ở đây, em vĩnh viễn vẫn là cô bé nhỏ.”

Vẻ mặt thâm tình khiến tôi cứ ngỡ anh đang đóng phim thần tượng, quả nhiên là một tài năng bẩm sinh để làm diễn viên.

Lục Nguyên Thanh cũng đặt d.a.o nĩa xuống, chắc là đã no căng bởi cẩu lương của Tiêu Thế Thu rồi.

“Hai vị tình cảm tốt đẹp như vậy, nhìn mà tôi cũng muốn yêu đương quá, haha, không biết Tổng giám đốc Tiêu định khi nào công khai đây?”

Tôi thấy hơi ngượng, Tiêu Thế Thu đối ngoại bây giờ vẫn là người đã kết hôn, làm sao có thể công khai được? Chẳng lẽ Lục Nguyên Thanh lại không biết sao?

Lục Nguyên Thanh lại nở nụ cười trong sáng của sinh viên đại học, nhưng tôi lại thấy anh ta cố ý.

Giới kinh doanh ở thành phố A chắc hẳn đều biết Tiêu Thế Thu đã có vợ con, anh ta hỏi như vậy rõ ràng là muốn làm chúng tôi khó xử.

Quả nhiên sắc mặt Lê Mỹ Vi hơi đổi, một người tinh ranh như cô ấy đương nhiên biết mối quan hệ của chúng tôi không thể công khai, không ngờ Lục Nguyên Thanh lại hỏi thẳng ra như vậy.

Nhưng cô ấy rất nhanh đã cười tươi tắn và ngây thơ, vẻ mặt như thể đang xem kịch hay.

Cảm giác của tôi về Lục Nguyên Thanh trước đây chắc là không sai, anh ta dường như thực sự có ý thù địch với chúng tôi, chính xác hơn là có ý thù địch với Tiêu Thế Thu, nhưng tại sao chứ?

Nhưng Tiêu Thế Thu đối với lời nói của Lục Nguyên Thanh, không hề để tâm, vẫn mỉm cười dịu dàng: “Sẽ không để hai vị chờ lâu đâu, đến lúc đó sẽ gửi thiệp mời cho hai vị.”

Tôi có chút kinh ngạc nhìn anh, lời nói của anh là có ý gì?

Là cái ý mà tôi đang nghĩ sao?

Đây là đang lừa họ hay là lừa tôi đây?

--- Chương 165 ---

Ngay cả bạn học của tôi cũng muốn cướp

Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 143