Tôi nghe mà há hốc mồm, đúng là có hơi nguy hiểm thật.
“Từ năm 10 tuổi anh đã được các chuyên gia tâm lý giáo dục, học cách đọc vi biểu cảm của người khác, đặc biệt là phải biết nhận diện những biểu cảm có ý thù địch, hay nói cách khác là có sát ý đối với mình, nên em nói Lục Nguyên Thanh có ý thù địch với anh là không chính xác, hắn thực ra là có sát ý với anh.” Anh vừa vuốt ve tay tôi vừa thờ ơ nói, như thể đây chỉ là một chuyện rất bình thường.
Nhưng tôi nghe xong thì sống lưng chợt nổi da gà, ôi mẹ ơi, làm người giàu có nguy hiểm đến vậy sao?
“Nhà anh đắc tội với bao nhiêu người vậy? Từ nhỏ đã phải nơm nớp lo sợ bị ám sát, bị bắt cóc, cuộc sống này đúng là không thể nào sống nổi.”
Anh khẽ cười: “Sao nào, em sợ rồi à? Thực ra chủ yếu là vì cha anh sớm được định làm người thừa kế, mà cha anh lại chỉ có một mình anh là con, những người có dã tâm khác trong gia tộc đương nhiên coi anh là mục tiêu rồi, nếu cha anh mà sinh mười đứa tám đứa con trai thì họ cũng sẽ dẹp bỏ ý đồ đó thôi.”
Anh ôm chặt lấy tôi: “Vậy em biết phải làm thế nào mới an toàn không?”
Tôi ngớ người nhìn anh: “Không để người khác biết mình có tiền?”
Anh bật cười: “Vô ích thôi, người phụ nữ của anh căn bản không cần khoe của, người khác cũng biết cô ấy có tiền.”
“Em thấy mạng sống quan trọng hơn tiền bạc, lời anh nói vừa rồi có sức thuyết phục rất lớn đó.”
--- Chương 168 ---
Chú khen người rất hình tượng
Tôi không để lộ dấu vết gì mà ngồi thẳng dậy, ở bên anh có phải phải mạo hiểm tính mạng không? Tôi còn chưa yêu anh đến mức không cần mạng đâu.
“Bây giờ mới sợ à? Muộn rồi, em có tin là khi chúng ta trở về, giới thượng lưu thành phố A đã biết về em không?”
Anh lại kéo tôi vào lòng, thì thầm như thở dài: “Bé con, từ rất lâu rồi, số phận của chúng ta đã định sẽ gắn bó với nhau.”
Rất lâu? Chúng tôi mới quen nhau hai tháng mà?
Quả nhiên sắc đẹp là con d.a.o hai lưỡi, ai nói hồng nhan là họa thủy, nam sắc cũng rất đáng sợ đó chứ.
Thực ra tôi không để tâm lắm đến lời anh nói, cho đến khi trở về thành phố A, tôi mới biết cái gọi là giới thượng lưu thành phố A đều biết về tôi là như thế nào.
Xe đến khách sạn Amsterdam 27, sau khi đăng ký nhận phòng ở quầy lễ tân, nhân viên phục vụ trẻ tuổi dẫn chúng tôi lên phòng ở tầng trên.
Căn phòng này lớn đến bất ngờ, ước tính rộng hơn hai trăm mét vuông, phong cách thiết kế vừa cổ điển vừa hiện đại, mỗi chi tiết đều khiến người ta cảm nhận rõ ràng mùi tiền.
Giấy dán tường bằng nhung, được cho là giấy dán tường thủ công từ Pierre Frey ở Paris, sàn nhà trải thảm lụa, tôi không nỡ trực tiếp giẫm lên.
Trong phòng có một chiếc giường tròn khổng lồ, bên cửa sổ còn có kính viễn vọng, có thể ngắm toàn cảnh thành phố.
“Thật là xa hoa quá đi mất!” Tôi thở dài một tiếng, ngửa mặt nằm phịch xuống chiếc giường tròn lớn, bộ ga trải giường làm bằng vải lanh tinh xảo, rất thân thiện với da.
Là dân chuyên ngành thời trang, tôi rất nhạy cảm với chất liệu vải, loại vải này có cảm giác hoàn toàn khác với lụa, cũng mềm mại và tinh tế, nhưng không lạnh như lụa, hơn nữa độ bão hòa màu sắc thấp hơn, nhìn rất ấm cúng.
Tôi nghiêng người ôm chăn cọ cọ, anh nằm xuống sau lưng tôi: “Thích cái chăn này à? Hay là chúng ta đổi tất cả chăn ở nhà thành loại tương tự nhé?”
“Em thấy được đó, chất liệu này thoải mái thật.”
Tôi lăn qua lăn lại cuộn mình vào trong chăn, anh nhìn tôi với ánh mắt hơi lạ: “Bé con, em thật giống nhân bánh kếp vậy.”
Do lệch múi giờ, chúng tôi đến khách sạn lúc bảy rưỡi tối theo giờ địa phương, còn theo giờ Việt Nam đã là hơn hai giờ sáng rồi, hậu quả của việc lệch múi giờ này là tôi cứ thế ôm chăn mà ngủ thiếp đi.
Thức dậy lúc hai giờ sáng, tôi vừa trở mình, Tiêu Thế Thu cũng tỉnh giấc.
“Đói không? Anh bảo người mang đồ ăn lên nhé.”
Không biết có phải tôi đã tạo cho anh ấn tượng là người rất háu ăn không, mà anh đặc biệt quan tâm tôi có đói hay không.
Nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, tôi do dự ba giây rồi từ chối.
“Thôi vậy, em cứ tắm rửa rồi ngủ tiếp, ngủ đến sáng rồi xuống ăn sáng.”
“Tắm chung đi, anh xem rồi, ở đây có bồn tắm massage rất lớn, tắm chung tiết kiệm thời gian.” Anh nghiêm túc nói.
Tôi tin anh cái quỷ gì, kết quả của việc tắm chung là tắm đi tắm lại, một lần tắm khiến tôi đau lưng mỏi gối.
Cuối cùng mệt như chó c.h.ế.t bị anh ôm về giường, anh nghiêm túc nói: “Bé con em phải vận động nhiều vào, không thì thể lực sẽ không theo kịp đâu.”
“Anh nói thật đi, mục đích tập gym của anh rốt cuộc là gì?”
“Là để có tám múi bụng mà em yêu thích đó, còn có mục đích gì nữa chứ.”
Tôi nghi ngờ mục đích tập gym của anh không trong sáng, tất nhiên tám múi bụng vẫn rất thích sờ.
Ban đầu còn lo sẽ không ngủ được, ai dè tôi vừa ngả lưng xuống giường là ngủ ngay lập tức.
Vận động đôi đúng là thuốc ngủ tốt nhất.
Sáng hôm sau, chúng tôi xuống nhà hàng ăn sáng, ngạc nhiên phát hiện Lục Nguyên Thanh và Lê Mỹ Vy cũng ở đó.
“Thật trùng hợp, hai người cũng ở khách sạn này sao?”