Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 164

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tôi thấy tôi với Đặng Tư Tư đúng là khắc khẩu, sao chuyện gì cũng có cô ta nhúng tay vào vậy.

"Chuyện này con không cần trách cô ta, cô ta cũng là nghe từ bạn học của con nói..." Mẹ tôi vẫn giải thích hộ cô ta.

Trong số bạn học của tôi, chỉ có một mình Lương Tử Thành có liên hệ với Đặng Tư Tư. Lương Tử Thành tại sao lại nói như vậy?

Tôi cúp điện thoại nhìn Tiêu Thế Thu: "Trợ lý của anh và con gái anh có 'một chân' không?"

Anh liếc nhìn tôi: "Trên đường cao tốc mà hỏi tôi câu này, dễ gây tai nạn lắm đấy."

"Được rồi, em đổi cách hỏi khác, trợ lý của anh và tiểu thư nhà anh có liên lạc thân thiết không?"

"Chắc là không, Tiểu Dương và Thiềm Thiềm cũng chỉ biết mặt nhau thôi, không thể cái gì cũng kể cho cô bé được." Anh ấy cũng thấy có chút kỳ lạ.

"Trong số bạn học của em, Đặng Tư Tư chỉ quen mỗi Lương Tử Thành. Nguồn tin của Lương Tử Thành chắc chắn là Tiêu Thiềm Thiềm, vậy thì nguồn tin của Tiêu Thiềm Thiềm sẽ là từ đâu? Chuyện này chỉ có trợ lý của anh biết thôi đúng không?" Tôi rất nghiêm túc phân tích.

Tiêu Thế Thu nhíu mày: "Không cần đoán nữa, anh hỏi thẳng cậu ấy."

Anh ấn điện thoại trên vô lăng, gọi đến số cuối cùng. Điện thoại nhanh chóng được nhấc máy: "Tổng giám đốc Tiêu, có gì dặn dò ạ?" Giọng Tiểu Dương cung kính vang lên trong xe.

"Tiểu Dương, chuyện anh bảo cậu điều trực thăng đến vận chuyển bệnh nhân, còn ai khác biết không?" Giọng Tiêu Thế Thu bình thản, nhưng áp lực tỏa ra lại không thể xem thường.

--- Chương 191 Kẻ chủ mưu đã khai

Tiểu Dương không ngờ Tiêu Thế Thu lại hỏi câu này. Sau vài giây ấp úng, cậu ta hơi chột dạ nói: "Xin lỗi Tổng giám đốc Tiêu, lúc tôi nhận điện thoại của anh, Tư Khấu Đình ở bên cạnh tôi, cô ấy chắc là đã nghe thấy.

Tôi không biết cô ấy sẽ tiết lộ chuyện riêng tư của anh ra ngoài, xin hỏi có chuyện gì xảy ra không ạ? Có cần tôi làm gì để khắc phục không?"

"Chuyện đặt vé máy bay khách sạn cho anh trước đây, Tư Khấu Đình cũng ở bên cạnh sao?" Tiêu Thế Thu vờ như vô tình hỏi.

Tiểu Dương vội vàng giải thích: "Không có ạ, cô ấy thấy tờ khai chi phí của tôi nên hỏi tôi anh đã đi đâu. Nếu anh không muốn cô ấy biết thì lần sau tôi điền xong sẽ đưa thẳng cho phòng tài chính."

Tiêu Thế Thu nhàn nhạt nói: "Không sao, tôi biết rồi." Nói xong liền cúp điện thoại.

"Xem ra Tư Khấu Đình có lẽ có liên hệ với Tiêu Thiềm Thiềm." Tôi phân tích.

"Cô Sherlock Holmes, không cần suy đoán nữa, Tiêu Thiềm Thiềm và mẹ cô bé thường xuyên dò la tin tức của anh từ chỗ Tư Khấu Đình."

Tôi ngạc nhiên nói: "Anh đều biết? Vậy mà anh vẫn dùng cô ta sao?"

Anh nhướng hàng lông mày đẹp trai lên một cách thờ ơ: "Có gì liên quan đâu? Cô ấy có năng lực tốt, mọi việc trong công ty đều xử lý rất ổn, nhưng chuyện riêng thì đều giao cho Tiểu Dương giải quyết. Nếu Tiểu Dương cũng làm chuyện này, vậy thì anh nên đổi người rồi, hay là em đến làm trợ lý cho anh nhé?" Anh nửa đùa nửa thật nói.

"Không muốn, em ngại mệt."

Suy nghĩ của tôi có chút buông thả, rõ ràng chẳng cần làm gì cũng được anh ấy cưng chiều, tại sao tôi phải đi làm cơ chứ?

Anh ấy có chút không nhịn được cười, khẽ cười thành tiếng: "Thế này mà còn ngại mệt, em định sau này ' nằm thẳng' luôn sao?"

" Sai! Đây không gọi là ' nằm thẳng', em chỉ theo đuổi cuộc sống thư thái thôi."

Anh ấy liếc nhìn tôi một cái, vẻ mặt trầm tư.

Khi đến nhà bà nội, tôi bảo Tiêu Thế Thu đỗ xe ở góc đường, rồi chúng tôi đi bộ đến cổng. Cổng vườn khép hờ, bên trong truyền ra tiếng người nói chuyện.

Tôi bắt đầu than vãn: "Sao cảnh sát vẫn chưa đến bắt người vậy, không đến nhanh là người xấu chạy hết mất rồi."

Vừa dứt lời, một tiếng còi cảnh sát từ xa vọng lại, tôi lập tức phấn chấn hẳn, rướn cổ nhìn về phía ngã tư.

Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát nháy đèn chạy đến gần rồi dừng lại, hai cảnh sát áp giải chú họ xuống xe, đi về phía sân nhà bà nội. Xem ra chú họ vẫn nghe lời khuyên, đã đi tự thú rồi.

Tôi nhanh chóng bước tới, tươi cười chào đón: "Các anh cảnh sát, hai anh đến tìm Hạ Minh Phong đúng không ạ?"

Cảnh sát thấy tôi chủ động ra đón, hơi sững sờ, rồi gật đầu: " Đúng vậy, cô là?"

"Cháu là cháu gái của Hạ Minh Phong, trước đây cháu đã báo cảnh sát, đặc biệt ở đây đợi các anh."

Chú họ nhìn thấy tôi, vẻ mặt có chút bối rối: "Manh Manh, bà nội cháu có ở nhà không?"

Lời ông ta hỏi cứ như là đến thăm nhà vậy.

Tôi nhếch khóe môi, dõng dạc gọi vào sân: "Bà nội, cháu trai lớn của bà và cảnh sát đến tìm bà rồi ạ."

Biểu cảm của cảnh sát có chút phức tạp, khẽ ho một tiếng rồi đi vào.

Bác cả và bác gái ra đón, thấy cảnh sát thì có chút chột dạ, rồi lại nhìn thấy đám đông hóng chuyện bên ngoài cổng, bác cả nháy mắt với bác gái, bác gái vội vàng đi đóng cổng.

Vào đến nhà, bà nội ngồi cạnh bàn bát tiên, thấy tôi theo cảnh sát vào thì tức giận đứng dậy mắng tôi: "Cái đồ phá của nhà mày, mày vừa nói là mày báo cảnh sát à?

Là tao bảo chú họ mày nhốt con nhỏ chị họ mày mấy ngày, mày không những dẫn người đi tìm nó mà còn báo cảnh sát nữa, tao sẽ bảo bố mày đánh c.h.ế.t mày cái đứa vô phép tắc này."

Tôi Làm Mẹ Kế Của Người Yêu Cũ

Chương 164