“Cô ngồi đây một lát, tôi ra ngoài gọi điện thoại.” Tiêu Thế Thu thì thầm dặn dò tôi rồi quay người ra khỏi phòng bệnh.
Tôi nhìn bảng thông tin đầu giường của cậu bé: Hạ Dật Hiên, 12 tuổi, suy thận mãn tính giai đoạn 4, chăm sóc cấp 2, ăn kiêng ít muối.
--- Chương 201 ---
Trùng hợp thật, bố tôi cũng vậy
Thằng em cùng cha khác mẹ này của tôi, hóa ra đã 12 tuổi rồi, trông cao nhất cũng chỉ bằng đứa trẻ mười tuổi, thực sự rất nhỏ.
Tôi mỉm cười nhìn người phụ nữ: “Chị ơi, con trai chị đẹp trai thật. Nghe giọng chị không giống người A thị bản địa nhỉ?”
Cô ấy cười nhẹ một cách mệt mỏi, bắt đầu trò chuyện với tôi: “Quê tôi ở T thị, sau khi kết hôn thì cùng chồng đến A thị định cư. Bây giờ tôi và con đã nhập hộ khẩu ở A thị rồi, cũng coi như người bản địa.”
Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Chị ơi, thật trùng hợp, em cũng ở T thị, đang học đại học ở A thị, năm nay sắp tốt nghiệp rồi.”
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, tôi giật mình, tưởng bố tôi đã quay lại, ai ngờ là y tá.
“Người nhà bệnh nhân giường 8133 mời đến văn phòng bác sĩ ngay bây giờ.” Y tá dặn dò xong liền quay người đi ra.
Diệp Khải Văn nhìn truyền dịch vẫn chưa hết, có chút không yên tâm.
Tôi lập tức hiểu ý nói: “Chị cứ yên tâm đi, em ở đây trông giúp chị.”
Diệp Khải Văn liên tục cảm ơn với vẻ mặt biết ơn, đứng dậy đi ra ngoài.
Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và đứa em trai kia. Tôi nhìn cậu bé, trong lòng có chút phức tạp. Theo lý mà nói, cặp mẹ con này đã cướp bố của tôi, tôi nên hận họ mới phải. Nhưng khi đối mặt với hai người họ, tôi thực sự không thể nào hận nổi, đặc biệt là Hạ Dật Hiên, cậu bé không hề đáng ghét chút nào. Một cậu bé xinh xắn, đáng yêu như vậy, làm sao có thể khiến người ta ghét bỏ được? Rõ ràng Đặng Tư Tư mới đáng ghét hơn nhiều.
Tôi thậm chí còn nghĩ, nếu gia đình nhất định phải có thêm một người tranh giành bố mẹ với tôi, tôi thà là cậu bé trước mặt này.
Hạ Dật Hiên thấy tôi nhìn cậu bé không nói gì, đột nhiên cười ngọt ngào với tôi: “Chị ơi, chị xinh đẹp thật.”
Tôi bật cười: “Con nít ranh như em, biết thế nào là xinh đẹp không?”
“Đương nhiên biết ạ.” Cậu bé có vẻ đắc ý nói: “Mẹ em như vậy là xinh đẹp đó, bố em hay nói mẹ em xinh đẹp lắm.”
Tôi nghe xong nụ cười nhạt đi một chút, nhưng đứa bé hoàn toàn không cảm nhận được.
“Bố em rất yêu mẹ em nhỉ.”
“Đương nhiên rồi, nhưng bố em yêu em nhất. Trong số các bạn cùng lớp em có hơn chục đứa từng đi Disney, chỉ có mình em đi hai lần thôi.” Cậu bé giương khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên, ngây thơ khoe khoang với tôi.
Thôi được rồi, tôi đã ghen tị một cách vô dụng rồi. Tôi từng đề nghị đi Disney vài lần, nhưng luôn có lý do này lý do nọ mà không đi được. Hoặc là bố tôi bận, hoặc là mẹ tôi cảm thấy lãng phí thời gian, vậy mà cùng là con của bố tôi, cậu bé lại đi được hai lần. Xem ra không có thời gian cũng chỉ là không có thời gian dành cho tôi thôi.
Tôi thành thật nói: “Vậy bố em quả thật rất yêu em, bố của chị chưa từng dẫn chị đi Disney.”
Cậu bé chớp chớp đôi mắt to nhìn tôi: “Tại sao ạ? Bố chị không yêu chị sao? Có phải vì chị là con gái không?”
Tôi chợt ngồi thẳng dậy: “Tại sao em lại nghĩ chị là con gái thì bố chị sẽ không yêu chị?”
Cậu bé ngây thơ nói: “Bà nội em nói đó ạ. Bố có dẫn em đi gặp bà nội hai lần, bà nói may mắn là em là con trai nên mới có phúc. Nếu là con gái thì bố mẹ sẽ sinh thêm một em trai nữa, lúc đó em sẽ không được đi Disney đâu.”
Bà già này đúng là đi đâu cũng tuyên truyền cái lý thuyết trọng nam khinh nữ vớ vẩn này! Ngay cả đứa trẻ nhỏ như vậy cũng không tha.
Tôi hít một hơi thật sâu, cười gượng gạo: “Bố của chị chỉ là bận công việc, thường xuyên phải đi công tác thôi.”
“Bố em cũng rất bận, cũng thường xuyên phải đi công tác, có phải những người làm bố đều như vậy không ạ?”
Nói đến đây, cậu bé có chút thất vọng: “Bố em cả năm có đến nửa thời gian không ở nhà, thậm chí Tết nhất cũng đi công tác.”
Tôi cười tự giễu: “Trùng hợp thật, bố tôi cũng vậy.”
Cậu bé không nghe ra sự tự giễu của tôi, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra không chỉ có bố em bận rộn như vậy, hóa ra bố của chị cũng bận rộn như thế.” Nói xong, cậu bé lại cười một cách ngây thơ thuần khiết.
Sau đó cậu bé lại ghé sát vào tôi, hạ giọng nói: “Chị ơi, em nói cho chị biết nhé, nếu bố chị bận thì chỉ cần chị bị bệnh, bố chị chắc chắn sẽ có thời gian thôi.” Nói xong còn tinh nghịch chớp mắt với tôi.
--- Chương 202 ---
Anh rể cứng đầu như lừa
Tôi giật mình: “Em sẽ không phải vì muốn bố về chơi với em mà cố tình bị bệnh đấy chứ?”
Nghĩ lại thì không thể nào, giả vờ đau bụng thì còn được, chứ bệnh suy thận mãn tính này thì làm sao giả được.