Chị họ nói một cách hiển nhiên: “Nếu là chị, chi bằng đợi thêm chút xem sao, dù sao bao nhiêu năm nay cũng đợi rồi. Mà này, đứa bé đó bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười hai tuổi rồi.” Tôi nói với vẻ bất lực.
“Cha mẹ ơi, chú hai đã có tư tình trước khi em bảy tuổi rồi à, đúng là không nhìn ra chút nào, đàn ông chẳng ai tốt cả!” Chị họ tức tối buột miệng mắng một câu.
Từ bên cửa sổ truyền đến một tiếng ho nhẹ, chị họ lập tức đổi giọng: “Tiểu Tiêu này là người thế nào?”
Trời đất quỷ thần ơi, “Tiểu Tiêu” cái gì mà nghe thuận miệng thế không biết. Tôi cười gượng gạo: “Chị, anh ấy cầm tinh con Ngựa, chị gọi là Tiểu Tiêu không hợp lắm đâu.”
Tôi liếc nhìn về phía cửa sổ, khóe môi Tiêu Thế Thu khẽ nhếch, xem ra anh ấy khá hài lòng với lời tôi nói.
Chị họ kinh ngạc mở to mắt: “Anh ấy cũng cầm tinh con Ngựa ư? Giống chị à? Thế thì anh ấy trông hơi dừ đấy nhỉ.”
Sau đó chị ấy lập tức tìm lý do biện hộ cho giới trí thức cao cấp: “Chắc chắn là do học nhiều quá nên mệt mỏi thôi.”
Tôi lại nhìn về phía cửa sổ, khóe môi vừa nhếch lên của ai đó đã xịu xuống rồi.
Tôi cười khan: “Anh ấy bình thường công việc cũng khá bận rộn.”
“Kể chị nghe đi, anh ấy làm gì thế?”
Tập đoàn STG làm gì ư? Tôi thật sự không nói rõ được, các ngành nghề trực thuộc khá nhiều, liên quan đến đủ thứ lĩnh vực. Nhớ đến con trai của dì mặc áo lông chồn ở tầng dưới, tôi liền buột miệng nói: “Công ty bất động sản.”
Chị họ tỏ vẻ hứng thú: “Công ty nào vậy, bên anh rể các chị có phát triển dự án chung cư nào không?”
Tôi suy nghĩ kỹ một chút: “Hình như là Trác Việt.” Nói rồi tôi liếc nhìn Tiêu Thế Thu.
Anh gật đầu: “ Đúng vậy, là Trác Việt. Tôi nhớ thành phố Tây Châu có dự án mới, các khu dân cư dòng Duyệt Lan đều thuộc Trác Việt. Nếu hai người có ưng căn nào, tôi sẽ nói với người phụ trách bên đó, nếu đăng ký dưới tên em thì được giảm bốn mươi phần trăm, còn dưới tên chồng em thì giảm mười lăm phần trăm.”
37. Đúng lúc này, anh rể mang theo quýt đường quay lại, nghe được toàn bộ câu chuyện: "Vậy tất nhiên là phải ghi dưới tên Tuấn Đệ rồi, hờ hờ." Anh ấy cười ngô nghê, cảm thấy mình vừa kiếm được món hời lớn.
“Trước tiên cảm ơn em rể nhé, đợi Tuấn Đệ khỏe lại, chúng tôi sẽ về nhà kết hôn, đến lúc đó nhất định phải đến uống rượu mừng đấy.”
Tiếng “em rể” này khiến Tiêu Thế Thu giãn mày giãn mặt: “Sau khi hai người mua nhà tân hôn, tôi sẽ tặng toàn bộ gói trang trí nội thất.”
Chị họ ngẩn người: “Em rể, anh hào phóng quá, chúng tôi không thể nhận.”
Chị ấy ghé vào tai tôi thì thầm: “Bạn trai em hơi hoang phí đấy, em phải để mắt đến anh ấy nhiều hơn.”
“He he, không sao đâu, anh ấy kiếm được nhiều tiền mà.” Trước khi Tiêu Thế Thu có thể công khai tin tức ly hôn, tôi không muốn họ biết thân phận của anh.
“Manh Manh, em sắp khai giảng rồi đúng không, sắp tới bận rộn thì đừng cứ chạy đến bệnh viện mãi. Chị điều trị ổn rồi sẽ về lại Tây Châu, nằm viện ở đây anh rể em bị lỡ việc quá.”
Tôi biết chị họ đang tiếc tiền viện phí, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã tiêu hết ba bốn trăm ngàn tệ, số tiền hai trăm ngàn tệ anh rể mang đến... “Chị phải điều trị ở đâu thì phải nghe theo bác sĩ, nếu bác sĩ chủ trị của chị cảm thấy chị về nhà điều trị cũng không sao thì mới được về.” Tôi nắm tay chị ấy: “Chị đừng lo lắng về chuyện tiền thuốc men, số tiền đóng trước vẫn chưa dùng hết đâu. Hơn nữa, tiền thuốc thang này chúng ta phải kiện để bác út và bà nội họ phải trả, chị tiết kiệm tiền cho bọn họ làm gì?”
Tiêu Thế Thu đúng lúc đi tới: “ Tôi đã sắp xếp luật sư rồi, đợi em khỏe hơn một chút tôi sẽ cho anh ấy đến gặp em.”
Chị họ có chút cảm động: “Manh Manh, bạn trai em thật chu đáo, người lớn tuổi đúng là biết thương người. Nhưng mà, em rể à, bình thường chú ý cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi nhé, đừng cố gắng quá sức trong công việc, kẻo mau già đấy. Thanh niên hai mươi mấy tuổi, nhìn cứ như ba mươi mấy vậy... Ấy, hai đứa đi luôn à? Không ngồi thêm lát nữa sao?”
--- Chương 213 ---
Lập kế hoạch nghề nghiệp
Thật ra tôi rất muốn nói, có khi nào anh ấy không phải hai mươi mấy tuổi không. Cùng con giáp cũng có thể là hơn một giáp. Nhưng tôi vẫn nhịn lại, tự an ủi mình rằng, khoảng cách tuổi tác “đáng yêu” mười tám tuổi này vẫn chưa cần phải thử thách giới hạn chấp nhận của họ.
Rời khỏi bệnh viện, Tiêu Thế Thu lại nhắc đến chuyện tôi học lái xe. “Ngày mai tôi phải đi làm rồi, em bắt đầu học lái xe từ ngày mai nhé. Cố gắng một tháng lấy được bằng lái.”
Tôi nghe mà mắt trợn tròn: “Anh cũng quá đề cao em rồi, bạn học của em từ lúc đăng ký đến lúc lấy bằng lái mất nửa năm đấy.”
“Đó là họ, tôi sẽ sắp xếp huấn luyện viên chỉ dạy riêng em, mỗi ngày luyện tám tiếng, mấy ngày là biết lái xe thôi.” Anh nói một cách nhẹ nhàng, việc thi bằng lái xe bị anh nói đơn giản vô cùng.
Tôi nghĩ bụng, có bằng lái cũng tốt, sau này muốn đi đâu cũng tiện hơn. “Được, vậy ngày mai em sẽ đi đăng ký ở trường dạy lái xe.”